-Nó lì giống tôi.
Khánh khựng tay lại. Giọng nói này nghe quen ghê. Tớ quay ra xem ai mà có giọng giống...
-Ộp pa!!!- Là ộp pa tớ đó. Có cả các anh chị trong quán nữa. Khiếp. Nhìn cảnh này sao giống Lâm Sung dẫn quân đi đánh giặc thế!?
-Thả Hân ra- Ộp pa và các anh chị đến gần chỗ tớ.
-Giữ ả ta lại- Hắn ra lệnh cho đầu đỏ và đầu tím rồi cười nhếch- Ồ. Ả lì giống anh hả? Mà đúng ha, anh em thì phải giống nhau rồi!
-Cậu muốn tự thả hay để tôi ép phải thả?- Ộp pa cười. Giờ tớ mới biết ộp pa cười rất đẹp nha!
-Anh ép anh ấy? Anh ép được anh ấy sao? Anh biết anh ấy là ai không? Mà thôi, anh biết tôi là ai không?- Đầu xanh chen vào.
-Tôi không nói chuyện với người không biết mình ai. Không biết bạn mình là ai.- Ộp pa nói mà không thèm nhìn đầu xanh. Ộp pa nói hay lắm thật không hổ danh em đào tạo!
-Anh...
-Im đi. Anh làm gì được tôi nào?- Hắn lại cười nhếch. Hừ thôi ngay điệu cười ý đi nhá. Bà đây ngứa mắt lắm rồi. A... Đau tay quá.
-Lên cứu Hân đi.
Ộp pa dứt lời hai chị Ly và Lệ đến chỗ tớ. Hai chị dần cho đầu đỏ đầu tím một trận. Vừa đánh vừa nói:"Dám động vào hai nữ nhi nhà ta hả? Cho chết này" Hai chị Ly Lệ là chị em sinh đôi. Hai chị ấy vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu, mà sao giờ như quỷ dữ vậy? Hai chị nhỏ con nhất đã như vậy rồi, mấy anh chị khác thì sẽ như thế nào đây? Một lúc sau đầu xanh đầu đỏ mặt tím bầm tay chân quần áo dính toàn bụi đất. Chị Ly chị Lệ chạy lại cởi trói cho tớ và Thư.
-Đau không? Nghe nói em học võ cơ mà Hân sao không đánh chúng nó?- Chị Lệ hỏi.
-Em là bị đánh bằng ống tuýp đấy, theo chị có đau không? Nhất là với người chân yếu tay mềm như em? Em lâu rồi không tập võ, quên gần hết.
-Thôi lại chỗ kia đi.- Chị Ly nói rồi đỡ tớ dậy đi ra chỗ ộp pa.
Đầu trắng bị anh Tuấn giữ, đầu xanh bị chị Hồng giữ, Nhi bị anh Khôi giữ. Còn ộp pa đang chỉ giáo Khánh.
-Mày cũng diễn giỏi ha, Anh vợ, anh vợ cái quần quòe. Làm Hân tổn thương, tao không tha.
-Dừng lại đừng đánh hắn. Còn cậu, quá khứ nếu là tôi có lỗi tôi xin lỗi cậu. Nỗi nhục cậu chịu so được với tôi sao? Là tôi không biết nhìn người hay cậu diễn quá giỏi? Cảm ơn vì những gì đã làm cho tôi. Vở kịch này chấm dứt ở đây. Mong sau này sẽ không gặp lại. Anh chị về thôi.- Nói xong tớ quay người rời đi. Tự thấy mình ngầu.
-----
-Cả lớp chú ý. Có một thông báo, bạn Khánh đã chuyển trường- gvcn.
-Khánh đẹp zai của tôi.
-Khánh đi rồi tao không muốn đi học nữa.
-Khánh đi xa quá! Khánh đi xa tôi quá!
...
Hừm. Gây chuyện xong chạy. Đáng mặt con trai quá ha?
-Đấy trắng mắt ra chưa con? Ở đó mà không tin. Khánh tốt lắm mà, sẽ không có chuyện đó đâu. Tao đã nói đừng có lún sâu quá rồi mà- Thư xuống ngồi cùng tớ.
-Mày im đi- Tớ quay ra cửa sổ.
Khánh. Là Khánh, hắn ở sân trường. Hắn nhìn về hướng này. Là đang nhìn tớ hay đang nhìn lớp học? Mà tớ chả quan tâm, hắn nhìn cái gì chả được.
Tớ quay vào lớp nhìn lũ bạn.
-Hân à. Khánh học trường nào thế?- Đại ca lớp trưởng hỏi.
-Không biết- Tớ lạnh lùng đáp.
-Hai người là người yêu đó- Đại ca à đừng sát muối vào vết thương có được không?
-Không còn yêu nhau nữa.
-CÁI GÌ?- Cả lũ đồng thanh. Làm gì ghê vậy chỉ là một couple đứt tình thôi mà.
Và ngay sau đó tin tớ và Khánh không còn yêu nhau nữa lan truyền cả trường. Từ già trẻ lớn bé đều biết. Trong phạm vi nhà trường bất luận đi đến đâu bất luận hỏi ai: Biết Hân Khánh không? Thì câu trả lời luôn luôn là: Đứt rồi. Đến cả cô giám thị mù tin tức, bác bán cơm ở canteen, cô lao công cũng biết. Giờ tớ là người nổi tiếng rồi!
-----
-Alo.
"Con gái hả?"
-Ông là ai? Tại sao lại dùng máy của bố tôi?
"Hic, con gái à ta đùa thôi mà!"
-Con cũng đùa thôi mà.
"Là con gái giỏi, ta nói không lại con. Hai ngày nữa giỗ mẹ con, con với Thư về sớm nhé!"
-Bố chưa từng cho con nghỉ học.
"Ta xin nghỉ cho con rồi. Mai về luôn nhé!"
-Vâng, mai con sẽ có mặt ở nhà. Bye bố.
Sắp giỗ mẹ rồi.
-Thư sắp đồ đi mày. Mai về quê.
-Ừ.
-----
-Bố!!!!!
-Con gái!!!!!
Một màn sướt mướt tình cảm cha con.
-Hai con gái dạo này học tập thế nào?- Bố hai tay cầm tay tớ và tay Thư dắt về nhà.
-Ổn ạ.
-Chào hai đứa- Mấy anh chị làm việc ở trang trại đồng thanh.
-Chào anh chị- Tớ với Thư cười.
-Hừm... đây phải bé Dâu không?- Tớ chỉ tay vào cô bé chị Na đang bế.
-Phải, phải, em xem đáng yêu không?- Chị Na cười.
-Chội ôi cho dì thơm cái nào- Thư lao vào thơm má bé Dâu.
-Tránh ra con kia. Tao thơm trước.- Tớ đẩy Thư ra, cuối cùng cũng thơm được.
Cả nhà cười.
Trang trại này nằm ở ngoại ô thành phố, diện tích bao nhiêu tớ không nắm chắc. Ở đây trồng nho, một số cây ăn quả, ca cao, tiêu, lúa mạch, một số loài hoa.
Người làm ở đây cũng nhiều. Nhưng thân cận chỉ có người. Anh Tiêu,chị Na,bé Dâu(con Tiêu Na, tháng)
Anh Cao,chị Đậu, bé Xoài bé Ổi(cặp trai sinh đôi nhà Cao Đậu, tuổi)
-Xoài Ổi ra vườn nho với dì không?- Tớ hỏi.
-Có ạ!- Tớ đi đầu, hai bé Xoài Ổi lon ton theo sau, Thư sau chót vừa đi vừa gào.
Vâng. Bạt ngàn nho ý. Hic đang ương vẫn chưa chín. Nhưng ở vài chùm có mấy quả chín mọng. Làm sao mà hái hết được. Xoài à, Ổi à, dì xin lỗi.
-Nào,nào, xem ai hái được nhiều nho chín hơn nhé!- Lừa rồi, lừa trẻ con rồi, thấy nhục nhục.
-Hộc, hộc, theo sau dì cháu nhà mày mệt chết đi được- Thư ngồi xuống tảng đá tớ đang ngồi thở lấy thở để.
-Dì ơi. Mau xem ai thắng đi dì- Xoài Ổi bê nho về. Kích thích quá!
-Hai đứa bị lừa rồi!- Thư cảm thán.
-Mày im đi. Bằng nhau. Hòa rồi. Lại đây dì với dì Thư bóc cho hai đứa ăn- Chuộc lỗi, chuộc lỗi thôi. Chắc hai đứa nó mệt lắm mồ hôi vã ra đầy. Tháng rồi mà.
-Trong hai dì, dì nào có người yêu rồi- Ổi hỏi. Lũ trẻ bây giờ thật là. Phát triển sớm quá!
-Dì. Dì có rồi- Thư dơ tay rồi mở ảnh cho Ổi với Xoài xem.
-Xấu òm không đẹp bằng con- Ổi vỗ ngực. Tự luyến vừa thôi ông tướng ạ.
-Còn dì Hân thì sao?- Xoài hỏi.
-Dì không cần- Tớ vừa bóc nhỏ nho vừa cười nói.
-Đúng. Dì không cần yêu. Dì cứ đợi đó đi. Đợi con lớn con lấy dì làm vợ- Xoài thẳng thắn nói. Trẻ ngày nay thật không đùa được mà.
-Dì Thư à! Dì bỏ chú xấu trai kia đi. Đợi con lớn con lấy dì làm vợ. Chú kia xấu lắm ra đường dì sẽ xấu hổ. Con đẹp trai như thế này dì ra đường không phải xấu hổ đâu- Ra đường với con còn xấu hổ gấp lần. Đây đâu phải lời đứa trẻ nói nên nói.