Thu lại tất cả sát ý lan tràn trong mắt, Cao Dương mỉm cười nhìn Dương Kỳ, ánh mắt nhanh chóng chuyển thành ôn nhu nhìn cậu.
Dương Kỳ cũng cảm thấy yên tâm rồi, thật tình, nếu như mà Cao Dương ra tay thì sợ Tư Thiên Thành đến chết cũng không tìm thấy xác được đâu.
Cậu nghĩ ngợi gì đó rồi lại bấm bấm lên điện thoại để giao tiếp với Cao Dương.
Hắn cũng tò mò ghé vào xem cậu muốn nói điều gì, ấy nhưng giây sau hắn lại rơi vào trầm tư, tâm trạng như rơi vào hầm băng.
Dương Kỳ hỏi Cao Dương có thể giúp cậu điều tra xem xem thời gian qua Tư Thiên Thành đã dùng tiền để làm gì và đã nợ ai bao nhiêu để phải đi tới bước đường cùng này hay không? Cao Dương nhìn cậu, Dương Kỳ lại nhầm tưởng như cậu muốn thay Tư Thiên Thành trả nợ, ngay lập tức Dương Kỳ vội xua tay rồi lúi cúi gõ tiếp.
Lần này là Dương Kỳ nói muốn biết thôi chứ cậu cũng chẳng có tiền để mà trả nợ giúp Tư Thiên Thành đâu, cậu chỉ thắc mắc là mỗi tháng Tư Thiên Thành lấy chỗ cậu không ít tiền nhưng hầu như luôn luôn không đủ, còn điên cuồng muốn thêm nữa.
Đối diện với sự chờ mong này của Dương Kỳ, Cao Dương thật sự rơi vào hầm băng, hắn nhìn cậu nhưng rõ ràng tâm trạng chẳng được vui vẻ như lúc đầu nữa, thực sự làm cho Dương Kỳ cảm thấy khó hiểu.
Cậu lại tiếp tục gõ gõ vào màn hình, lần này cậu hỏi hắn bị làm sao? Có phải là điều tra rất khó hay không?
- Điều này thì để tôi thử điều tra xem sao đã.
Cao Dương cố vặn ra được một câu để trả lời đáp lại Dương Kỳ, hắn thực sự chẳng biết đối diện với Dương Kỳ kiểu gì nữa.
Thú thật thì đâu có gì xa xôi, tất cả số tiền mà Tư Thiên Thành có được đều rơi vào tay Cao Dương cả mà theo như giao dịch giữa hai bên thì đó chính là tiền mà Tư Thiên Thành nợ hắn cả gốc lẫn lãi.
Loại cảm giác bất lực này là gì? Khi chính bản thân mình nhận ra chính mình chứ không phải bất kì một ai khác là nỗi ác mộng luôn bủa vay lấy người mà mình xem là ân nhân cứu mạng.
Đây chỉ có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà tạo hoá vô tình sắp đặt trúng nhưng Cao Dương vẫn không cam tâm chấp nhận điều này.
Tại sao Tư Thiên Thành lại là bạn trai cũ của Dương Kỳ? Tại sao Tư Thiên Thành lại tìm đến Cao Dương để vay nóng chứ không phải biết bao nhiêu người ở ngoài kia?
Mới đầu, Cao Dương chỉ biết Tư Thiên Thành là người rơi vào bần cùng mới uy hiếp Dương Kỳ đến suýt nữa thì mất mạng, lúc đó hắn muốn đích thân đem Tư Thiên Thành về chỗ mình, ra tay xử lí gọn gàng để chẳng còn vướng bận gì thêm nữa.
Ấy nhưng từ lời của Dương Kỳ, bây giờ hắn còn biết thêm được rằng thời gian qua, số tiền mà Tư Thiên Thành mỗi tháng đưa cho hắn tất cả đều lấy từ chỗ Dương Kỳ.
Nói trắng ra, Cao Dương đang lấy tiền tươi của chính ân nhân mình, khiến cậu sống trong khó khăn với tên bạn trai cặn bã, hơn cả, lại còn ra nông nỗi như bây giờ.
Hoá ra cái cảm giác chính bản thân mình đi gián tiếp làm tổn thương đến người có ơn với mình chính là cảm giác này.
Cao Dương im lặng không nói gì, trong lòng tất cả là sự hối hận vay lấy.
Dương Kỳ không biết hắn đang nghĩ gì, vốn nghĩ Cao Dương đăm chiêu chắc lá đang tìm cách giúp cậu điều tra ra chân tướng sự việc.
Cậu mím môi rồi lại gõ gõ thêm mấy chữ lên màn hình điện Thoại rồi lại đưa đến trước mặt của Cao Dương.
Đăm chiêu suy nghĩ, dằn vặt biết bao nhiêu, trước mặt Cao Dương lại xuất hiện màn hình điện thoại của Dương Kỳ.
Hắn khẽ giật mình ngước nhìn cậu rồi lại thấy cậu đang mỉm cười nhìn hắn, còn dùng ánh mắt tinh nghịch, tươi sáng kia nhìn về chiếc điện thoại đang được đưa ra, cầm đọc từng chữ mà Dương Kỳ viết vào đây.
Cậu nói với hắn nếu khó quá thì không cần điều tra cũng được, cậu không muốn hắn phải đặt nhiều tâm sức vào đây đâu.
Càng đối diện với sự hiền lành tử tế của Dương Kỳ, Cao Dương càng cảm thấy có lỗi,, cậu lúc nào cũng nghĩ ngợi cho người khác như vậy, luôn tốt bụng không đòi hỏi lý do tại sao ông trời lại bạc đãi cậu đến như vậy? Cao Dương mỉm cười một cái xem như không có chuyện gì xảy ra rồi nhìn Dương Kỳ.
- Không có gì đâu, tôi sẽ cố gắng điều tra giúp cậu.
Dương Kỳ mỉm cười đáp lại, không hiểu sao cậu không bao giờ thấy Cao Dương đáng sợ mặc dù hắn nói hắn là người của hắc đạo.
Không biết lý do gì nữa, Dương Kỳ có chút tin tưởng hắn và cũng rất vui vì hắn đã quay lại gặp cậu.
Cao Dương không hiểu cứ nhìn cậu, thấy cậu cứ dúi vào tay hắn mãi hắn mới nhận ra rằng là Dương Kỳ muốn giữ liên lạc.
Cao Dương gõ vào đấy một dãy số rồi đưa cho Dương Kỳ, cậu vui vẻ lưu số điện thoại của hắn vào.
Cao Dương cứ nhìn cậu mãi, không biết nếu cậu biết hắn chính là đầu dây mối nhợ của tất cả mọi chuyện thì có còn vui vẻ với hắn như thế này hay không?
- Tôi đi nhé, cũng trễ rồi, chắc là anh hai cậu sắp đến đây.
Nghĩ ngơi đi....à đừng nói với bất cứ ai là hôm nay tôi đến gặp cậu nhé.
Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Dương Kỳ hơi tiếc nuối vẫy tay tạm biệt Cao Dương, hắn mỉm cười nhìn cậu, vẫy tay tạm biệt lại rồi rời đi.
Dương Kỳ luyến tiếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng lại, cậu quay sang nhìn bông hồng trắng bên cạnh giường bệnh, tâm tình không biết làm sao lại vui hơn bao giờ hết.
Cao Dương đứng ở cuối hành lang hút thuốc, hắn đứng đây cho đến lúc nhìn thấy Dương Minh đang đem cặp lòng đồ ăn đến thì mới rời đi.
Thật may vì Dương Kỳ còn có Dương Minh.....