Trần Lộ Chu không nghe điện thoại, là bởi vì cậu đang bị Chu Ngưỡng Khởi và Thái Oánh Oánh canh giữ, điện thoại cũng bị tịch thu, nói là sợ cậu ghi âm.
Hiếm thấy mấy ngày nay trời không mưa, ban đêm trời trong xanh mát rượi, ba người ngồi trong quán thịt nướng ở ngõ Di Phong, là quán thịt nướng lần đầu tiên Từ Chi mời bọn họ. Trên bàn ăn, thịt với xiên hỗn độn, trước mặt Trần Lộ Chu sạch sẽ, cậu giống như một con chó chỉ biết gặm xương, có lẽ là vừa mới tắm xong, tóc còn chưa kịp sấy đã bị người ta gọi ra.
Trần Lộ Chu mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng rộng rãi, kéo khóa lên tận trên đỉnh, đúng lúc che được kín cằm cậu, trên chân là đôi giày thể thao McQueen, tóc nửa ướt nửa khô, khoanh tay lười nhác dựa vào ghế, nghe một hồi cũng không hiểu lý do tại sao Chu Ngưỡng Khởi và Thái Oánh Oánh lại gọi cậu tới đây.
“Sau đó thì sao?” Cậu ngậm móc khóa áo thể thao trên miệng, hỏi, chủ yếu là cậu cảm thấy kỹ năng biểu đạt của hai người này quá tệ hại, “Nói chuyện chính đi, bộ tôi rảnh lắm sao mà có thời gian ngồi đây nói chuyện phiếm với các cậu?”
“Thái Oánh Oánh gặp phải chút chuyện, cô ấy muốn nhờ cậu giúp đỡ, nhưng cậu không được nói cho Từ Chi biết.” Cuối cùng vẫn là Chu Ngưỡng Khởi không màng tất cả lên tiếng.
Lúc này Trần Lộ Chu mới nhìn sang Thái Oánh Oánh, vẫn ngậm móc khóa áo, hỏi: “Cậu nói trước đi.”
Thái Oánh Oánh không lên tiếng, Chu Ngưỡng Khởi thở dài, “Cậu nói cho cậu ta biết đi, sớm muộn gì cũng phải biết thôi mà.”
“Hình như tôi có thai rồi.”
Trần Lộ Chu kinh ngạc đến mức rơi móc khóa áo ra khỏi miệng, theo bản năng liếc nhìn Chu Ngưỡng Khởi, “… Là cậu làm?”
Chu Ngưỡng Khởi suýt nữa thì ngã lăn ra, mắng một câu đcm, tôi là loại người đó sao?
Trần Lộ Chu yên lòng, nếu đúng là Chu Ngưỡng Khởi làm, cậu cũng không biết phải giải thích thế nào với Từ Chi. Tóm lại Chu Ngưỡng Khởi vẫn là anh em của cậu, chưa thể từ bỏ, Từ Chi sẽ rất hối hận khi quen biết với mình. Cậu nhìn Chu Ngưỡng Khởi rồi hỏi Thái Oánh Oánh, “… Cậu có bạn trai?”
“Không có,” Thái Oánh Oánh cúi đầu, cô ấy không dám nhìn vào mắt hai người kia, nhưng cô ấy không dám đi tìm Từ Chi thảo luận vấn đề này, với tích cách của Từ Chi, cô sẽ đi thẳng tới tìm chú Phó chém người, cô ấy khá sợ hãi, suy nghĩ một hồi chỉ có thể tới tìm Chu Ngưỡng Khởi, “Thực ra tôi không biết chắc là có hay không, ngày thi xong mọi người muốn đi chơi suốt đêm, sau đó ai cũng uống say bét, Địch Tiêu tới tìm tôi, chúng tôi chơi game xong rồi đi thuê phòng trọ gần đó ngủ, nhưng cả hai chúng tôi đều uống nhiều, không biết có xảy ra chuyện đó không. Tôi hỏi thì cậu ta bảo mình tỉnh lại không nhớ gì hết, nhưng tháng này của tôi chưa tới, nên tôi sợ lắm, cậu đừng nói cho Từ Chi biết nhé, cậu ấy biết sẽ đi đánh người.”
Bạo lực như vậy sao?
“Đã kiểm tra chưa?” Trần Lộ Chu ho khẽ, ít nhiều cũng có ý muốn càng che đậy càng lộ của thiếu niên trẻ tuổi, “Ý tôi là tờ giấy thử thai sớm đó.”
“Cô ấy không dám đi mua, ” Chu Ngưỡng Khởi nói, “Tìm cậu là muốn để cậu mua giúp cô ấy, tôi đã tìm hiểu các hiệu thuốc rồi, chín giờ là lúc có ít người nhất.”
Trần Lộ Chu không nói nhiều trực tiếp đạp mạnh câu ta dưới gầm bàn một cái, “Cậu bảo tôi đi làm chuyện này?”
Chu Ngưỡng Khởi cắn răng thì thầm bên tai cậu, “Chẳng lẽ cậu bảo tôi làm? Chuyện này nếu đổi lại là Từ Chi, cậu nghĩ thử xem, mẹ nó cậu dám đi vào hiệu thuốc?”
“Đừng so sánh với cô ấy.” Trần Lộ Chu lườm cậu ta, “Hai cậu bị ngu à, không thể gọi giao hàng nhanh sao?”
Chu Ngưỡng Khởi: “Giao hàng nhanh có giao sao, vậy đưa tới nhà cô ấy hay nhà cậu?”
Điện thoại của Trần Lộ Chu lại vang lên, vô cùng bực mình, “Được rồi, giao đến nhà tôi đi, đưa điện thoại cho tôi, không nghe thấy tiếng chuông nãy giờ à.”
“Vậy chốt nhá, tôi đặt đơn rồi đấy.” Lúc này Chu Ngưỡng Khởi mới không tình nguyện đưa điện thoại cho cậu.
Trần Lộ Chu liếc nhìn cái tên trên điện thoại di dộng, trước khi nhấc máy đã nói với Chu Ngưỡng Khởi: “Đời trước tôi nợ cậu”. Chu Ngưỡng Khởi cắn răng cười hì hì, nói là không phải nợ tôi, là nợ Từ Chi, Thái Oánh Oánh là chị em tốt của Từ Chi, giúp cô ấy tương đương với việc giúp Từ Chi mà.
Trần Lộ Chu mặc kệ cậu ta, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Thái Oánh Oánh quay đầu nhìn bóng lưng của cậu, không yên tâm hỏi Chu Ngưỡng Khởi: “Cậu ta sẽ không đi nói cho Từ Chi biết chứ?”
Chu Ngưỡng Khởi hiểu tính cậu, lãnh đạm trả lời: “Con người Trần Lộ Chu thì cậu có thể hoàn toàn yên tâm. Cậu ta rất biết giữ chữ tín, chuyện đã đồng ý với cậu, không nói thì chính là không nói, đánh chết cũng sẽ không nói đâu. Nếu cậu ta không muốn đồng ý thì sẽ không nói là đồng ý.”
Chẳng hạn như ban đầu lúc Cốc Nghiên tới tận nhà tìm, cậu cũng chỉ nói một câu, để xem tâm trạng.
Thái Oánh Oánh hoảng hốt “Ồ” một tiếng.
Khi đồ được giao tới, Trần Lộ Chu im lặng tiễn Phật đến Tây Thiên, cho Thái Oánh Oánh mượn nhà vệ sinh, để Chu Ngưỡng Khởi ở lại chờ kết quả với cô ấy, còn mình không thèm đổi quần áo mà ngồi trên ghế sô pha, dường như đang nghĩ xem có nên đi hay không, cuối cùng vẫn lười biếng đứng lên, cứ mặc bộ quần áo thể thao màu trắng vừa nãy ra cửa, “Đi thì nhớ khóa cửa giúp tôi.”
Chu Ngưỡng Khởi sửng sốt, bị câu nói bất thình lình này làm cho bối rối, “Cậu đi đâu đấy?”
Trần Lộ Chu ngồi xổm trước cửa nhà buộc dây giày, nói mà không thèm ngẩng đầu lên, “Liên hoan trong lớp, nghe nói là do bà Liên bỏ tiền.”
Lúc này Chu Ngưỡng Khởi mới nhớ ra hôm nay là thứ năm, “Có phải là cuộc phỏng vấn được quay ở Đài Truyền hình không? Hình như Từ Chi cũng ở đó.”
Trần Lộ Chu sửng sốt, “Từ Chi? “
Chu Ngưỡng Khởi đáp ừ, “Cô ấy không nói với cậu à? Top của thành phố ghi hình chương trình ở Đài Truyền hình đấy.”
“Ồ,” Cậu buộc chặt dây giày: “Nhớ đóng cửa giúp tôi.”
Lúc Trần Lộ Chu đến nơi, chương trình còn chưa được quay xong, đã tới giai đoạn phỏng vấn cuối cùng. MC còn đang tiến hành vòng đặt câu hỏi cuối, bầu không khí khá tốt. Lúc cậu đến trường quay, có một nửa bạn học đã phỏng vấn xong, đang trò chuyện trong phòng trang điểm. Từ Chi và Dương Nhất Cảnh vẫn chưa quay xong, đang nhận câu hỏi phỏng vấn. Bởi vì bên ngoài khá ồn ào nên Từ Chi không biết là Trần Lộ Chu đã tới, còn tưởng là bọn họ đang chơi trò gì đó. Đến cuối buổi phỏng vấn, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thu hút kia xuất hiện trước cửa trường quay, ngay cả người dẫn chương trình cũng không nhìn được nhìn cậu một lúc.
Microphone phỏng vấn trùng hợp nằm trong tay Từ Chi.
Người dẫn chương trình hỏi: “Từ Chi, nghe các thầy cô của em nói, tâm thế của em luôn rất ổn định, lần này thi đại học cũng phát huy vượt mức bình thường. Ở phương diện này, em có đề xuất gì không?”
Từ Chi đã học thuộc lòng bản thảo, ở trong môi trường hoàn toàn xa lạ này, trong ánh mắt ngẫu nhiên tràn đầy may mắn của cô, khoảnh khắc nhìn thấy Trần Lộ Chu, ánh mắt khẳng định của cậu khiến cô an tâm, cơn bão dữ dội trong lòng chợt ngừng lại, mềm mại tựa như chỉ còn những tầng mây dài quang đãng.
Cô dựa theo bản thảo đã thuộc làu, nói một hồi, sau đó có người đi tới tìm cậu, cậu nói chuyện với người nọ đôi câu rồi muốn đi ra ngoài, trước khi đi còn quay lại nhìn cô.
Ở bên ngoài đợi cậu.
Hình như khẩu hình miệng của cậu nói thế.
Hôm nay rất xinh đẹp.
Dường như cậu còn dựa vào tường, im lặng nói thêm một câu.
Sau khi chương trình kết thúc, Từ Chi trở lại phòng thay đồ nhưng không nhìn thấy Trần Lộ Chu. Dương Nhất Cảnh hưng phấn xông tới, “Ôi vãi tôi vừa nhìn thấy đại thần đó sao? Chính là người tổng điểm các môn chính được đó? Mọi người trong lớp họ nói rằng đó chính là Trần Lộ Chu, cao mà lại đẹp trai như thế? Tôi còn tưởng là người nổi tiếng nào chứ.”
Từ Chi phớt lờ cậu ta, tiện tay cản một người trong lớp bọn họ lại, lễ phép hỏi, “Cậu có biết Trần Lộ Chu ở đâu không?”
Người nọ liếc nhìn Từ Chi, không nghĩ hai người này sẽ quen biết nhau nên đùa theo thói quen, “Để làm gì, tìm cậu ấy ký tên hả? Tôi đi hỏi thăm giúp cậu.”
Vì vậy, người anh em này cũng nhiệt tình hỏi một bạn học cùng lớp, thuận miệng nói, “Này, cậu thấy Trần Lộ Chu đâu không?”
Thế là hiệu ứng domino được lan truyền, người này hỏi người kia, Trần Lộ Chu ở đâu?
Trần Lộ Chu ở dưới lầu đang nói chuyện rôm rả với thủ khoa của tỉnh. Thủ khoa của tỉnh cảm thấy lần này mình thi không tốt, mất điểm một số chỗ không nên để mất, cậu ta biết Trần Lộ Chu có tâm lý tốt, cũng chỉ có thể nói mấy lời này với cậu, chứ nếu đổi lại là nói với người khác, có lẽ đã mắng cậu ta làm màu rồi. Hiếm có dịp Trần Lộ Chu tới đây, cậu ta nắm lấy cơ hội bắt chuyện không để cậu bỏ đi.
Trần Lộ Chu quay đầu nghe thấy có người tìm mình, có lẽ là buổi ghi hình kết thúc rồi, không đợi thủ khoa tỉnh nói hết, cậu đã vội vã cắt đứt đề tài, “Lát nữa rồi nói sau, tôi đi đón một người đã.”
Thủ khoa tỉnh không chịu rời đi, hỏi cậu đi đón ai, tôi đi với cậu.
Trần Lộ Chu quay đầu nhìn cậu ta, nói thôi được.
Trần Lộ Chu đẩy cửa bước vào phòng trang điểm, thấy Từ Chi đang nói chuyện với nam sinh trường trung học phụ thuộc. Thủ khoa tỉnh tưởng nam sinh trường trung học phụ thuộc kia là bạn của cậu, nhưng không ngờ, Trần Lộ Chu lại đi thẳng tới chỗ cô gái bên cạnh, “Quay xong rồi?”
“Ừ.”
Cô gái kia chỉ lười biếng đáp, rồi tiếp tục tán gẫu với nam sinh trường trung học phụ thuộc.
Lần này, phòng trang điểm yên tĩnh trong giây lát.
Trần Lộ Chu không phải là một nam sinh lạnh lùng, nhưng ở trường học cũng tránh hiềm nghi với các bạn nữ, bởi vì ngoại hình của cậu, chỉ gần đến gần mấy cô gái hơi xinh đẹp một chút là ngày hôm sau đã có tin đồn truyền đi, hồi học cấp hai cậu đã được trải nghiệm qua rồi, dù là trường học khắt khe đến đâu thì tốc độ truyền tin đồn vẫn đáng sợ như cũ.
Cậu rất ít khi chủ động bắt chuyện với các cô gái xinh đẹp, cho nên dù có người trong lớp trêu vài câu về cậu và lớp trưởng, lớp trưởng cũng giải thích ngay theo thói quen, bởi vì biết con người Trần Lộ Chu rất khó gần, nếu nghe được những tin đồn đó, chắc chắn cậu sẽ chủ động giữ một khoảng cách với cô ấy.
Dĩ nhiên, Từ Chi không biết là Trần Lộ Chu giữ mình trong sạch như vậy.
Thậm chí ở trong mắt cô, Trần Lộ Chu còn có chút đểu giả, nhưng cô cũng chỉ coi là bệnh chung của những anh chàng đẹp trai mà thôi.
Địa điểm ăn cơm là do Liên Huệ nhờ người đặt, bà thuê một chiếc xe buýt cho họ rồi chở tất cả nhóm ba mươi mấy người qua. Trần Lộ Chu và Từ Chi tìm một vị trí phía sau để ngồi, Dương Nhất Cảnh phát hiện bản thân chỉ có một mình, nên cậu ta đành ngồi cùng với thủ khoa của tỉnh cũng chỉ có một mình.
Trần Lộ Chu vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị lên tiếng thì điện thoại lại vang lên. Cậu lấy ra xem thử, là Chu Ngưỡng Khởi gửi tin nhắn.
Chu Ngưỡng Khởi: “Không có, Thái Oánh Oánh là đồ ngu, nhớ nhầm ngày rồi. Bây giờ Địch Tiêu rất khẳng định nói là hai người họ chưa từng xảy ra chuyện đó. Tôi phục.”
Cr: “Không có thì tốt, lần sau bảo cô ấy để tâm hơn đi.”
“Tôi đột nhiên cảm thấy lời nói của cậu không thể tin được. Hai ta quen biết lâu như thế mà tôi còn không biết bên cạnh mình là một siêu học bá đấy.” Từ Chi nhìn cảnh ngoài cửa sổ đột nhiên lên tiếng.
Trần Lộ Chu cất điện thoại vào trong túi, cúi đầu nhìn cô thật sâu, mỉm cười, đáp lại bằng lời của cô, “Vậy tôi lừa cậu cái gì? Tới đây, lấy một ví dụ xem nào, để tôi xem mình có nói xạo được không?”
“Đừng có học cách nói chuyện của tôi.” Từ Chi quay đầu đối diện với ánh mắt của cậu, “Nên cậu hơn điểm là không tính môn tự chọn?”
Xe buýt không bật đèn, hai người nhìn nhau trong buồng xe u ám, cất chứa sự nóng bỏng không thể hiểu được, mang theo tâm trạng không thể nói thành lời. Trần Lộ Chu thở dài thật khẽ, nhìn cô và lên tiếng: “Ừ, xảy ra chút chuyện bất ngờ, nhưng tôi không lấy số điểm đánh giá anh hùng. Tôi cảm thấy chuyện này giải thích rất phiền phức nên không nói cho cậu biết, nếu cậu muốn tức giận thì coi như tối nay tôi nợ cậu đi.”
“Chắc cậu thiếu không ít nợ phong lưu của các các em gái như thế này đâu nhỉ?”
“Tôi phát hiện ấn tượng đầu tiên với một người vô cùng quan trọng, có đúng không?” Cậu cười cực kỳ bất lực, cúi đầu nhìn cô, “Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, những lời đó của mẹ tôi có phải đã khắc vào xương của cậu rồi không? Hay là cậu cho rằng tôi đối xử với mọi người đều như vậy? Trên xe này đều là bạn học của tôi, nếu cậu có thể hỏi ra được một nợ đào hoa trong đó, tôi sẽ trực tiếp nhảy xuống khỏi xe.”
“Tự tin như thế sao, người khác thích cậu thì có tính không?”
“Vậy cậu khắt khe quá rồi đó, chuyện này tôi đâu thể khống chế được?”
“Thế thì cậu cũng đừng ra vẻ bản thân trong sạch nữa.”
“Cậu có dám chắc rằng từ nhỏ đến lớn không có ai thích cậu không?” Lúc này, Trần Lộ Chu nhướng mày nhìn cô.
“Có chứ. Nhưng mà tôi biết điều.” Từ Chi nhìn ra ngoài cửa sổ xe và nói, cảm thấy đề tài càng lúc càng lệch lạc, trong lòng nhảy dựng.
“Ừ, cậu rất biết điều.” Trần Lộ Chu cười lạnh, “Cậu biết điều khuyên người ta thi vào đại học A, cậu đang làm nhà tuyển sinh của đại học A sao, mục tiêu tuyển sinh của đại học A sang năm cậu đã hoàn thành trước thời hạn một phần mười rồi.”
Từ Chi: “…”