Lúc ấy Trần Lộ Chu hoang mang, cơ thể bị đè lên sô pha hôn đến mức ngẩn ra, tựa như không biết nguy hiểm, không biết điều hay là không dám tin hỏi lại: “Cái gì? Cậu muốn xem cái gì cơ?”
Đường cong lồi lõm của Từ Chi nằm trên người cậu, là dáng người mềm mại nhất của cô gái, là đóa hoa chín đủ, mơn mởn vừa đúng. Hai tay cô chống lên lưng ghế sô pha, sau đó vô cùng thẳng thắn nhìn xuống phía dưới của cậu.
Trần Lộ Chu bị cô đè như vậy, đường cong phía sau trước kia chưa từng nhìn thấy, cũng không ngờ dáng người cô lại tốt đến thế, nhưng vẫn không có sức chống cự: “….”
Chết tiệt, đây là thứ học sinh cấp ba nên nhìn sao?
“Cậu chắc chắn mình là nữ sinh cấp ha chứ?” Suýt chút nữa Trần Lộ Chu đã bế xốc cô lên rồi ném đi.
“Nhàm chán.” Dường như Từ Chi đã nắm được cánh cửa vận mệnh của cậu.
Hơi thở trên người tản đi, ý thức của cả hai dần trở lại. Trần Lộ Chu xách cô lên, hôn cũng không cho hôn nữa, chân cũng không cho ngồi, lạnh lùng ừ một tiếng, “Tôi nhàm chán đấy, không nhàm chán cũng không cho cậu nhìn, cậu điên rồi sao?”
Kết quả của việc khiêu khích là bị Trần Lộ Chu từ chối gặp hai ngày.
Từ Chi nhắn Wechat cho Trần Lộ Chu thì cậu lại trả lời rất nhanh.
Từ Chi: Hôm nay muốn gặp không?
Cr: Không gặp.
Từ Chi: …
Từ Chi: Một ngày thôi, hai ngày tôi không có kiên nhẫn dỗ đâu. Ngày mai tôi đến nhà người ta dạy kèm rồi, bên phía Lý Khoa nói là hai trăm tệ một giờ, một ngày bốn tiếng, còn lời hơn việc cậu chăm sóc Trần Tinh Tề.
Cr: Học sinh trung học?
Từ Chi: Ừ, Lý Khoa nói, nếu cậu đồng ý, cậu ta thật sự đồng ý trả lại tiền hoa hồng cho chúng ta đó! Trời đất ơi, Trần Lộ Chu, cậu quá đáng tiền.
Cr: Thôi đi, Lý Khoa là gian thương, lời cậu ta nói mà cậu cũng tin? Cho cậu lời khuyên cuộc sống thứ hai, cách xa thủ khoa tỉnh ra một chút, nhất là thủ khoa tỉnh biết làm ăn.
Từ Chi luôn mồm vâng dạ, bằng mặt không bằng lòng trả lời Wechat, giống như người thật đang ở bên cạnh, “Dạ vâng, đã nhớ rõ lời dạy của thủ khoa tỉnh.”
Cr: …
Đại khái là nhờ có mối quan hệ của Trần Lộ Chu nên Lý Khoa thật sự không thu tiền môi giới của cô, tiền lương một ngày vào thẳng trong túi của Từ Chi. Nhưng đúng như những gì Trần Lộ Chu đoán, tám trăm tệ này quả thật không dễ kiếm tí nào. Làm gia sư tại nhà cho học sinh đều được khoảng một trăm năm mươi tệ một giờ, Từ Chi được thêm năm mươi tệ, còn phải giúp học sinh này giải quyết cơm tối, bởi vì công việc của bố mẹ học sinh quá bận rộn, buổi tối phải đi xã giao, lại không muốn tiêu thêm tiền mời bảo mẫu, vì thế chỉ yêu cầu gia sư tại nhà giải quyết luôn chuyện cơm tối là được. Lý Khoa đồng ý hết lời, nói nhất định sẽ giúp cậu học sinh trung học kia tìm được gia sư ưng ý.
Vì vậy hồi đó Trần Lộ Chu muốn gặp cũng không chắc có thể gặp cô, buổi chiều cô đi dạy, buổi tối còn phải dẫn cậu nhóc đi ăn cơm. Học sinh cấp hai kia cũng chỉ lớn hơn Trần Tinh Tề một tuổi, nhưng không khó bảo như Trần Tinh Tề, có lẽ là đi học có áp lực lớn, người cao gầy trông khô queo, mắc chứng chán ăn, cứ đến giờ cơm là cậu nhóc lại uể oải nói với Từ Chi: “Cô Từ, cô không cần quan tâm đến em đâu, dù sao em cũng không ăn được, cô về nhà đi.”
Nếu đổi lại là trước đây, có lẽ Từ Chi đã vỗ mông đi thật. Nhưng khó hiểu là, từ khi quen biết chàng trai có vẻ ngoài lạnh lùng như Trần Lộ Chu, cô phát hiện lòng thương cảm của mình bắt đầu trào dâng, bắt đầu lo chuyện bao đồng. Bởi vì cô luôn thầm nghĩ rằng, có thể cậu sẽ thích kiểu cô gái lương thiện, thích xen vào chuyện người khác như thế này chăng?
Thế là mấy ngày đó, Từ Chi thường xuyên dẫn cậu nhóc có chứng chán ăn lượn lờ khắp các con ngõ trong thành phố để tìm kiếm ẩm thực kỳ lạ, thực ra đa số đều là Trần Lộ Chu đề cử, khi ấy Từ Chi mới biết, toàn bộ thành phố Khánh Nghi đều đã bị Trần Lộ Chu ăn sạch rồi.
Mỗi cửa hàng Trần Lộ Chu giới thiệu đều vắng khách, nhưng đồ ăn lại ngon bất ngờ. Từ Chi đeo tai nghe bluetooth đi phía trước, cậu nhóc lảo đảo đi phía sau, hiển nhiên là không thường xuyên ra ngoài lắm. Có một con mèo nằm trên bờ tường đầu ngõ cũng có thể làm cậu nhóc giật mình, tò mò dùng ánh mắt nhìn xung quanh, Từ Chi quay đầu nhìn cậu nhóc, đứng lại chờ đợi và nói với Trần Lộ Chu đầu dây bên kia, “Cậu đừng nói với tôi là cậu đã ăn hết tất cả rồi đấy nhé.”
Giọng nói đầu dây bên kia vẫn lười biếng như vậy, hình như hôm nay cậu đi xem triển lãm tượng điêu khắc với một người bạn nào đó, vốn định rủ Từ Chi đi theo, nhưng Từ Chi không dễ xin nghỉ. Cậu nói: “Một nửa là tôi ăn rồi, một nửa là tập hợp lời giới thiệu thành tâm từ mấy người sành ăn.”
“Ví dụ như? Chu Ngưỡng Khởi sao?”
Bên kia cười, “Ở trong mắt cậu, tôi chỉ có một người bạn là Chu Ngưỡng Khởi thôi sao? Thực ra lúc nhỏ Chu Ngưỡng Khởi cũng mắc chứng chán ăn, hồi đó ngày nào bố mẹ cậu ta cũng rủ tôi sang nhà bọn họ ăn cơm. Tôi còn tưởng là họ đối xử với tôi tốt lắm chứ, sau này mới biết hóa ra là nhìn tôi ăn ngon, lần nào thấy tôi ăn, Chu Ngưỡng Khởi cũng giành ăn cho bằng được.”
“… Từ nhỏ hai cậu đã diễn ra cảnh chó cướp đồ ăn rồi à.”
“Đâu chỉ có vậy, còn đi tiểu chiếm địa bàn nữa cơ, không giống con gái các cậu đâu.” Cậu nói đùa, rành mạch từng chữ, có ý tứ sâu xa, “Muốn chiếm địa bàn, chỉ cần làm nũng là được.”
Từ Chi nhìn cậu nhóc đi tới mà không bị lạc đường, bèn xoay người đi vào trong ngõ, cười theo, “Vậy cậu hiểu lầm con gái chúng tôi rồi.”
“Thật sao? Buổi tối mấy ngày trước là ai làm nũng trên ghế sô pha của tôi vậy?” Từ Chi cảm thấy giọng nói của cậu qua điện thoại có sức hấp dẫn hơn bình thường nhiều, cũng có ý vị sâu xa, giống như có dòng điện xẹt qua người cô. Nhất là khi cậu dùng thanh âm trong trẻo nói những lời như thế này, có một cảm giác kích thích khác, cảm giác tê dại dường như chạy thẳng từ sống lưng cô vọt lên.
Vì vậy, gương mặt bỗng nóng bừng. Thực ra Từ Chi không cảm thấy đó là làm nũng, chỉ hỏi mượn ghế sô pha và máy tính của cậu, giọng điệu mềm mại hơn thôi. Trần Lộ Chu hỏi có phải cô đang làm nũng hay không, khi ấy Từ Chi đã cười cậu, nói cậu là một hot boy mà chưa từng thấy qua cảnh đời.
“Triển lãm có đẹp không?” Từ Chi không thèm lôi chuyện cũ ra với cậu nữa, vừa vào trong quán tìm bàn ngồi xuống với học sinh cấp hai, không tắt điện thoại mà trở về đề tài cũ.
Khi ấy Trần Lộ Chu đang đứng trước một pho tượng kỵ sĩ thời La Mã cổ đại. Chàng hiệp sĩ bị chặt đứt hai tay, quỳ gối trước người con gái mình yêu, đã không thể nhấc được súng hay lá chắn, trong miệng lại ngậm chặt bông hồng tươi mới ướt át, một hạt sương to chừng bằng hạt đầu đang đọng bên rìa cánh hoa, hờ hững muốn nhỏ xuống mà không nhỏ được. Cậu liếc nhìn biểu ngữ bên dưới ― “Tôi là chàng hiệp sĩ bị chặt đứt hai tay, nhưng không ảnh hưởng đến độ tươi của bông hoa hồng.”
Bức tượng này là một trong những tác phẩm điêu khắc nổi tiếng nhất của buổi triễn lãm ngày hôm đó, mỗi cặp tình nhân khi bước qua nó sẽ không khỏi dừng lại, thường thì các cô gái sẽ trầm ngâm nửa phút, sau đó không hề do dự đấm vào ngực bạn trai mình.
― “Anh nhìn người ta đi! Em bảo anh lấy hộ em quả đào, mẹ nó anh cũng không biết tẩy lông như thế nào!”
….
“Tạm được, tôi cảm thấy có thể cậu sẽ thích.” Khi ấy Trần Lộ Chu nhìn bức tượng người đàn ông khỏa thân bên cạnh bức tượng kỵ sĩ và nói.
Trải qua quãng thời gian chung đụng này, giữa hai người họ cực kỳ ăn ý, chỉ là trò chuyện không được tốt lắm, bởi vì nói câu nào đối phương cũng nghe ra được hàm ý, “Sao tôi lại có cảm giác cậu đang châm chọc tôi vậy nhỉ? Chẳng lẽ ở đó có tác phẩm gì kích thích sao?”
Trần Lộ Chu mỉm cười, “Nhạy cảm thế, nhà gác cổng triết học.”
Gần đây Từ Chi luôn hỏi mấy câu kiểu như tôi là ai, tôi đến từ đâu, tôi muốn đi nơi nào, tổng kết lại, thực ra chính là nhà gác cổng triết học. Cho nên khi bị Trần Lộ Chu trêu là nhà gác cổng triết học, cô tò mò muốn chết, không nhịn được lại nói bằng giọng mềm mại, “Nói đi, nhìn thấy cái gì.”
Trần Lộ Chu nghĩ rồi thuận miệng nói mấy thứ, “Người đàn ông khỏa thân, kỵ sĩ, hoa hồng. Cậu tự bổ não đi.”
Quả nhiên là Từ Chi chỉ nghe thấy một trong số đó: “Người đàn ông khỏa thân? Là kiểu đó sao?”
Khi ấy Trần Lộ Chu trả lời mười chữ, “Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, trông rất sống động.”
Từ Chi huýt sáo một cái, một lần nữa chân thành mời mọc: “Hôm nay có gặp không?”
Trần Lộ Chu lười biếng đáp có, “Về nhà nói cho cậu biết.”
Tiểu biệt thắng tân hôn [], có lẽ là bị Trần Lộ Chu bơ hai ngày, hai người vừa bước vào cửa đã hôn nhau. Thực ra bình thường hai người họ chung đụng đều nảy sinh dục vọng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức nhã nhặn, Trần Lộ Chu cố gắng không để mình chạm vào cô, có lúc lại không cưỡng lại được Từ Chi. Đa số thời gian là dựa vào ghế sô pha, xem phim nói chuyện phiếm đơn thuần, lúc nóng hơn một chút thì Từ Chi sẽ ngồi trên đùi cậu, thật ra cả hai đều rất kiềm chế, trừ khi khó nén nổi tình thì mới hôn nhau. Hôm nay cô nói muốn qua đây, Trần Lộ Chu đã đồng ý giúp cô kiểm tra lại bản thảo bài phát biểu, Từ Chi không biết viết loại bản thảo như thế này nên đều viết thành cảm nghĩ như khi trúng thưởng, cho nên hôm đó sau khi cô đi, cậu lại thức cả đêm sửa lại cho cô.
[] Nhiều người dùng cách nói “tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Kết quả vừa bước vào cửa, Trần Lộ Chu chưa kịp tháo mũ lưỡi trai, Từ Chi lại đột nhiên ôm lấy eo cậu, đè cậu ra sau cửa, hôn lên gương mặt cậu rồi chậm rì rì hôn đến môi. Trần Lộ Chu là lò sưởi đỏ rực, biết cô muốn làm gì, bèn chủ động ôm người vào trong ngực, cánh tay gầy gò có lực vẫn kiềm kế ôm hờ ngang eo cô, hiếm có lúc chủ động cúi đầu cắn lên môi cô, “Tôi đi tắm…”
Từ Chi không chịu mà cứ tiếp tục hôn cậu mạnh bạo, vì vậy, hai người giống như con chuột nhỏ ăn trộm pho mát, nhấm nháp miệng đối phương.
Thật ra hôm nay Từ Chi rất mệt mỏi, đối phó với một đứa trẻ con không dễ dàng gì, đột nhiên phát hiện cậu thật sự lợi hại, học sinh mà cô dạy cũng được tính là ngoan ngoan, nhưng dạy lâu cũng rất mệt mỏi. Nói mấy tiếng đồng hồ, miệng giảng tay làm mà học sinh cấp hai kia vẫn ngơ ngác không hiểu gì, quan trọng nhất là khi dùng ánh mắt vô tội nhìn Từ Chi, trong đầu Từ Chi tràn đầy cảm giác thất vọng “Thôi được, mình không thích hợp làm gia sư”. Cô nghĩ với người như Trần Tinh Tề, sau khi giảng bài xong có lẽ sẽ khiến cô hoài nghi nhân sinh, nhưng Trần Lộ Chu lại có thể xử lý dễ dàng như vậy.
Cũng vào lúc này cô mới hiểu, sau này ra ngoài xã hội, làm công việc còn mệt mỏi hơn bây giờ gấp trăm lần, bên cạnh nếu không có Trần Lộ Chu không chỉ đẹp trai mà còn dễ sử dụng thì cô phải làm thế nào đây.
Thế nên, cô không nhịn được chui vào trong lồng ngực ấm áp của cậu, cọ mạnh, cả người như bị rút hết sức lực, uể oải nói: “Mệt lắm, ôm tôi một lúc đi.”
Trần Lộ Chu không nhúc nhích, dựa vào cửa làm gốc cây cho người khác, tiện thể cúi đâu khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng dịu dàng hỏi: “Học sinh cấp hai kia bắt nạt cậu?”
Từ Chi nằm trong vòng tay của cậu, ngửa mái tóc bù xù lên nhìn cậu. Lúc vừa bước vào đã thấy tinh thần cô uể oải, Trần Lộ Chu không nhìn nổi, đi tới mạnh mẽ xoa đầu cô một phen, nói mới xa có hai ngày, sao cậu giống như trải qua hai năm rồi vậy.
Từ Chi nhìn đôi mắt đen láy, trong veo và tràn trề sức lực của cậu, không nhịn được xúc động, đôi mắt này thật sự khiến người ta tràn đầy hi vọng, vĩnh viễn không dễ lừa, sự thông minh viết hết vào trong mắt. Cô thở dài, thẳng thắn, trải lòng nói thật, “Chỉ là hơi ngốc một tí, bốn giờ đồng hồ mới giảng được nửa bài thi, nếu đổi lại là giáo viên của chúng ta, có thể ném e kê xuyên qua bục giảng….” Từ Chi nói, tầm mắt bỗng nhìn vào vết bẩn màu nâu trên cổ áo của cậu, “Đây là cái gì?”
Đèn không mở, hai người đứng ngoài cửa, men theo ánh đèn nhỏ ở cửa ra vào. Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn, “Là cà phê, lúc nãy ở trên đường mua ly cà phê, không đậy nắp kín, tôi uống rồi làm rớt lên người, nếu không tôi cũng nghi ngờ là cằm mình bị thủng.”
Từ Chi cười nhìn cậu, “Cằm cậu không thủng, là miệng cậu khép quá chặt.”
Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn cô cười: “Cậu biết sao.”
“Bởi vì tôi từng hôn mà.”
“Có ai uống cà phê mà thè lưỡi ra đâu chứ.” Trần Lộ Chu cười không ngừng được.
“Tôi đó.” Từ Chi nói khoác mà không biết ngượng miệng, “Chị gái Từ Chi của cậu từ nhỏ uống cà phê đã thè lưỡi ra rồi đấy, liếm từng chút một, không được sao?”
Đèn ngoài cửa sổ sáng choang, trong nhà thoáng chốc cũng được chiếu sáng, nhưng đó là phòng khách, còn huyền quan vẫn chỉ có ánh sáng mờ ảo, nhưng ánh mắt mập mờ và khiến cho người ta sợ hãi giữa họ vẫn nhìn thấy được rõ ràng, ngọn lửa trong lòng không biết lúc nào sẽ tắt, giống như mồi lửa, một khi gieo xuống thì sẽ hướng đến cái chết.
Khi ấy Trần Lộ Chu dựa vào cánh cửa phía sau, lạnh lùng đút một tay vào trong túi, tay còn lại ôm hờ ngang eo cô, sau đó cúi xuống nhìn người trong ngực, hiếm có khi không nhẫn nại mà nhéo eo cô một cái, nhả ra từng chữ: “Chỉ có con lợn anh trai Trần Lộ Chu của cậu nuôi uống cà phê mới thè lưỡi ra thôi.”
Từ Chi đột nhiên kịp phản ứng, vòng hai tay lên cổ Trần Lộ Chu, nhìn cậu: “… Trần Lộ Chu, cậu mới là lợn.”
Từ Chi không cam lòng tỏ ra yếu thế, giờ phút này chỉ có chiếm thế thượng phong trong hành động mà thôi, vì vậy cô không nói hai lời nhào tới, hôn cậu mãnh liệt. Xúc cảm ở đôi môi xa lạ, còn có chút thăm dò giống như con thú nhỏ liều lĩnh, nóng lòng muốn xông ra khỏi lồng. Nụ hôn không có kỹ thuật gì, chỉ mạnh mẽ và khố khốc, lúc này Trần Lộ Chu mới rút tay ra khỏi túi, ôm lấy cơ thể cô, thuận thế đi xuống thăm dò, hôn cô một cách chặt chẽ và tự nhiên.
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh, đêm đó, trăng giống như trái cây non, tròn và cũng đanh lại treo trên chân trời, giống như giấc mộng xa vời không thể với tới của thiếu niên, không thể hái được hay đạp đổ. Vốn dĩ hai người đứng trước cửa đùa giỡn hôn qua hôn lại, hôn đến lúc hơi thở hoàn toàn hỗn hoạn, ngực nóng đến phát sợ, trong ánh mắt là hình bóng mơ hồ không rõ nét của nhau, họ tự tìm kiếm mình trong ánh mắt đối phương. Trong không khí không có tiếng động nào khác, lúc Trần Lộ Chu đưa đầu lưỡi vào, Từ Chi bất chợt run rẩy, da đầu căng lên từng đợt…
“Trần Lộ Chu, hóa ra cậu biết hôn.”
“Có gì mà Trần Lộ Chu không biết chứ?” Thiếu niên mỉm cười.
Từ Chi: “Cậu không cho tôi nhìn cái đó sao, sau này tôi tìm bạn trai biết lấy gì làm tiêu chuẩn.”
Trần Lộ Chu: “…”