Biên tập: Thư Quân.
Cậu không cảm thấy cô ấy rất ngầu sao?
Ngoại trừ lần gặp vội vã trong hành lang lần trước, thật ra tính lại, đã ba tháng hai người chưa gặp nhau.
Thời gian ấy không đủ để thay đổi một người, nhưng ít nhiều cũng có dấu vết xa lạ và thăm dò trong ánh mắt bọn họ nhìn nhau. Nếu nói là Trần Lộ Chu đã thay đổi quá nhiều thì không có, nhưng muốn nói là cậu không hề thay đổi, thì cũng không phải.
Đôi mắt cậu vẫn nhìn thẳng, mí mắt và khóe miệng đã từng được cô hôn nhiều lần vẫn rất mỏng. Khi ấy Từ Chi rất lấy làm lạ, môi Trần Lộ Chu rõ ràng mỏng như thế, vì sao khi hôn lại mềm mại như vậy. Tuy nhiên đường nét trên gương mặt cậu vẫn anh tuấn rõ ràng, chỉ là cảm giác lạnh lẽo trên người nặng hơn trước, trông có vẻ kiên định trầm ổn hơn, giống như con thuyền đơn độc không người cầm lái rong ruổi trên biển cả mấy ngày cuối cùng cũng lặng lẽ cập bờ.
Nhưng khi không cười, cảm giác không dễ lừa gạt ấy lại nổi lên.
Nhà ăn nhiều người lui tới. Nhưng vì diện tích quá rộng nên các tiếng vang trong nhà ăn trống trải biến thành những tiếng nhỏ vụn, bên tai đầy những tiếng va chạm khay thức ăn leng keng. Từ Chi chăm chú nhìn cậu rất lâu, Trần Lộ Chu cũng lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt vẫn sắc sảo như mọi lần, chỉ là có tính xâm chiếm hơn.
Cậu đã nghĩ rất nhiều lời mở đầu, mỗi câu lên đến miệng đều đảo lộn mấy vòng, lúc ấy trong miệng cậu còn ngậm viên kẹo, cứ nhìn người đối diện trong tiếng người huyên náo, bốn mắt chạm nhau trong nhà ăn, cuối cùng vẫn không nhịn được cảm giác chua xót khiến da đầu tê dại trong lồng ngực, cũng đã đi tới đâu rồi, tới như thế nào, quá trình phải trải qua những gì không cần thiết để cô phải biết.
Trần Lộ Chu nâng cằm chỉ vào đĩa cơm giò heo trước mặt cô, cười hỏi: “Cơm giò heo ăn ngon không?”
Giống như đêm hôm ấy giúp cô điền nguyện vọng, Trần Lộ Chu không chịu để cho cô nhìn, hẹp hòi cầm lấy chăn đắp lên đùi. Từ Chi cố ý nói kích, hỏi cơm giò heo ăn ngon không? Ý từ là, mắt tôi tinh như thế đấy, nếu muốn nhìn thật thì chiều hôm đó đã nhìn rồi.
Gặp lại rồi vứt câu nói này cho cô, ít nhiều cũng có ý muốn gợi lên ký ức của cô.
Nhưng Từ Chi vẫn không nói chuyện mà chỉ ngồi đó, nhìn cậu chằm chằm. Lúc ấy Lý Khoa cảm thấy, cũng chỉ có Trần Lộ Chu là có thể thản nhiên đón nhận ánh mặt nghiêm hình tra khảo ấy thôi, trong ánh mắt sắc bén của Từ Chi có sự thẳng thắn tàn nhẫn, cậu ta nhìn đến nỗi tim gan run rẩy, không nhịn được bắt đầu nhớ lại xem trước kia mình có làm chuyện gì thất đức hay không….
Sáu tuổi đập vỡ cửa sổ kính nhà người ta, mười tuổi đi ăn trộm dưa, bị người lớn rượt theo đuổi đánh, hình như mười sáu tuổi còn làm tổn thương sâu sắc trái tim một cô gái…
Nhưng may mà Trần Lộ Chu vẫn thản nhiên. Sáu tuổi không đập cỡ cửa sổ, mười tuổi chưa từng đi trộm dưa, mười sáu tuổi cũng chưa từng làm tổn thương trái tim cô gái nào, cũng chỉ có một cô gái chính thức bị trêu chọc, là người bây giờ đang ngồi trước mặt cậu, mà hình như còn đang sắp khóc rồi.
“Không nhận ra tôi nữa sao?” Cậu thì thầm.
Từ Chi bình tĩnh đáp, “Cậu có quan hệ gì với Trần Lộ Chu?”
Trần Lộ Chu nghĩ rồi nhìn cô đáp: “Là em trai cậu ta, tên là Trần Tam Chu?”
Nhà ăn lớn trống trải, Từ Chi cảm thấy không khí không thoải mái, chưa ăn được hai miếng đã trực tiếp quăng đũa, chuẩn bị bỏ đi, lạnh lùng nói với Trần Lộ Chu: “Được, vậy sau này hai chúng ta hãy giữ khoảng cách, dù sao bây giờ anh trai cậu cũng đang ở Liverpool mà.”
Cũng chính vào đêm hôm đó, Từ Chi nói tôi không nhất định sẽ tới Bắc Kinh, ngộ ngỡ đại học A không chọn tôi, có thể tôi sẽ tới Thượng Hải, dù sao tới lúc đó cũng không nói cho cậu biết tôi ở đâu, cậu cũng đừng nói cho tôi biết cậu xuất ngoại đi đâu.
Sau đó cả hai đều cố gắng không nhắc lại chuyện này, cho nên từ Liverpool được cô nói ra có cảm giác rất vi diệu. Trần Lộ Chu còn tưởng cô thật sự sẽ không hỏi cậu du học ở đâu, cho nên cô vẫn hỏi Chu Ngưỡng Khởi rồi đúng không?
“Từ Chi, tôi…”
Còn chưa nói hết, đột nhiên có một giọng nam trong trẻo xen vào, cùng với lời thúc giục quen thuộc, “Từ Chi, ăn xong chưa? Mau đi họp thôi.”
Từ Chi không tiếp tục nhìn Trần Lộ Chu nữa, bưng khay trực tiếp đứng lên. Nam sinh kia có dáng người rất cao, nhìn không rõ mặt lắm, đứng ở chỗ thu dọn khay thức ăn chờ cô.
Lý Khoa liếc nhìn Trần Lộ Chu, uống cạn ly cà phê trên tay rồi mới nói với cậu, “Cậu không biết đâu, đầu khai giảng trường học rất náo nhiệt, có một đàn anh không ngại mưa gió mỗi ngày vào tám giờ sáng đứng dưới tòa nhà ký túc xá đưa bữa sáng cho cô ấy, cậu đoán xem Từ Chi nói gì?”
“Nói gì?” Trần Lộ Chu nhìn bóng lưng đi xuống của bọn họ, chậm rãi nhai nát kẹo trong miệng.
“Cô ấy nói, đàn anh, anh đưa giờ này thì em đã ăn sáng rồi. Đàn anh liền tò mò hỏi, em ăn sáng lúc mấy giờ? Cô ấy nói, lúc bốn giờ. Đàn anh trở về nói với bạn cùng phòng, cô bé này thật xấu xa, thà nói lúc sáu giờ ít ra cũng không cảm thấy bị từ chối hoàn toàn, lên đại học rồi còn ai thức dậy lúc bốn giờ nữa chứ.”
Thảo nào không theo đuổi được, nên đành từ bỏ.
Trần Lộ Chu mỉm cười, quay đầu nói với Lý Khoa, “Cô ấy thực sự dậy lúc bốn giờ.”
Ngày hai bọn họ đi bấm lỗ tai, dưới mái che mưa trò chuyện câu được câu không với nhau, còn thảo luận về lịch trình học tập và nghỉ ngơi năm lớp mười hai. Từ Chi nói mình kiên trì ngủ lúc giờ và thức dậy lúc giờ hơn một năm liền. Cô nói rất thản nhiên, chỉ có người từng trải qua kỳ thi đại học mới biết nó khó khăn đến mức nào.
Lý Khoa sửng sốt, “Thật ư? Làm sao cậu biết?”
Người ở tầng ba nhà ăn số hai ngày càng đông, tiếng khay thức ăn va chạm vẫn chưa dừng lại. Trong lòng Trần Lộ Chu căng thẳng một hồi, cậu tưởng là mình đang hoảng loạn, sau này mới biết là đau lòng. Cậu cúi đầu xé tấm thẻ trường vừa được cấp xong, để lộ tấm ảnh mới tinh bên trong, bởi vì không kịp đến lúc khai giảng nên cậu vẫn dùng ảnh nhập học của năm lớp , khi ấy mặt mũi còn chưa dậy thì hết, giống như củ hành được bóc vỏ, trắng trẻo non nớt.
Trần Lộ Chu thở dài, lười biếng nói: “Cậu cho rằng làm ngựa chiến dễ dàng lắm sao. Duệ Quân là trường trung học phổ thông bình thường, bao nhiêu người thi đậu được vào trường đại học danh tiếng? còn chẳng được mấy ai. Ngôi trường ấy bao nhiêu năm cũng chỉ có mình cô ấy mà thôi, không có sự cố gắng thì nhất định không thể thi được đến nơi này. Lý Khoa, chắc cậu không biết tôi ngưỡng mộ cô ấy như thế nào đâu. Thành tích của hai chúng ta là xuất phát từ trường Nhất Trung thành phố lợi hại, là ở trong hoàn cảnh thiên thời địa lợi nhân hòa, là kết quả mà tất cả mọi người đều có thể dự đoán trước được. Nhưng cô ấy không giống thế, cô ấy xuất hiện khiến nhiều người hy vọng. Cậu không cảm thấy ngầu sao? Còn ngầu hơn hai chúng ta nhiều.”
Lý Khoa nghe thế thì ngẩn ra. Đúng vậy, người hát dưới vì sao chỉ là dệt hoa trên gấm, mà người lặn lội trong vũng bùn mới thật sự là ngôi sao có ý nghĩa. Người như Từ Chi rất hiếm, cậu ta không khỏi suy nghĩ, “Nói như vậy, dạo gần đây tôi hơi lười biếng rồi, tối qua tôi ngủ lúc hai giờ, tám giờ mới dậy đi học.”
Trần Lộ Chu một lần nữa than thở, “Vậy tôi càng khổ hơn, tôi còn nghỉ học mất một tháng.” Nói xong, cậu nhét điện thoại và thẻ trường vào trong túi, sau đó vờ như vô tình hỏi, “Cô ấy có rất nhiều người theo đuổi sao?”
“Tóm lại là không ít, lúc mới nhập học thì rắc rối hơn, có mấy lần tôi thấy cô ấy bị người ta chặn trên đường xin số Wechat, bây giờ thì ít hơn nhiều rồi, có lẽ mọi người đều biết cô ấy không dễ theo đuổi, ngay cả Giang Dư cũng không theo đuổi được, nên cũng không có ai xông lên tự làm mất mặt nữa.”
Trần Lộ Chu hơi nhướng mày, kẹo trong miệng đã tan hết, ngọt ngấy. Cậu hỏi: “Là người đàn ông lúc nãy hả?”
Lý Khoa gật đầu.
Hai người đứng lên định quay trở về phòng ngủ, Trần Lộ Chu còn không nhìn thấy mặt mũi người đó, đột nhiên nói: “Tạm được, rất đẹp trai.”
Lý Khoa: “Cậu thôi đi, chua loét.”
Trần Lộ Chu mỉm cười, hai người đi xuống tầng, thỉnh thoảng lại nói chuyện. Cậu lười biếng nhét hai tay vào trong túi, chậm rãi đi xuống từng bậc cầu thang, cậu vốn đã nổi bật rồi, cộng thêm cái vẻ ung dung tự tại kia, ánh mắt mọi người dường như không thể rời khỏi cậu.
Từ trước đến nay cậu đều quen nhắm mắt làm ngơ trước những ánh mắt tò mò xấu hổ hoặc khinh thường này, thoải mái nói chuyện với Lý Khoa về Từ Chi, như thể không hề lo lắng người khác biết cậu đã có người mình thích.
Trần Lộ Chu nói: “Thật sự không có, nếu cô ấy có thể gặp được người nghiêm túc, muốn chọn ai tôi cũng không có ý kiến. Không vì lý do nào khác, nói ra chắc cậu sẽ không tin đâu, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình kém cỏi. Ngày tôi giúp cô ấy tra điểm, tôi thật sự rất nể phục cô ấy. Nếu ném tôi vào trong Duệ Quân, không chắc tôi sẽ thi được số điểm này.”
Nể phục, và đau lòng.
Lý Khoa cũng mỉm cười, “Đúng vậy, nếu như không có người lợi hại như cậu, tôi cũng không thi được thành tích này. Nhưng mà người tên Giang Dư kia đều tốt về mọi mặt, hình như là người bản xứ, chuyện khác thì tôi không biết, cậu vừa tới tôi đã hỏi thăm giúp cậu rồi, bây giờ Từ Chi đang ở trong ban của anh ta, nghe nói đàn chị trong khoa của họ lại là bạn cùng phòng của Từ Chi, Từ Chi đến ban tuyên truyền chính là nhờ đàn chị đó khuyến khích, tóm lại là người ta cận thủy lâu đài [].”
[] Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Tuần sau chính là trận đấu bóng rổ giữa các khoa, là công việc quan trọng nhất dạo gần đây của ban tuyên truyền. Từ Chi đang ngồi trong phòng họp thuê tạm thời của ban, ôm máy tính tuyệt vọng nhìn bài tập kiến trúc mà cô sẽ phải nộp vào ngày mai. Mấy ngày nay cô mải nghĩ đến Trần Lộ Chu, nếu không phải khi nãy Hứa Củng Chúc mượn PPT của cô, cô cũng quên mất là có bài tập này.
Một lát sau, Giang Dư bước vào, đưa cho cô tờ giấy thu hút đầu tư của trận thi đấu, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, cằm đặt lên ghế dựa, nói: “Anh đã liên hệ với hai công ty và cả hai đều có ý định. Anh định ngày mai sẽ qua đó nói chuyện chi tiết, em mang theo máy tính ghi chép lại yêu cầu của đối phương được không?”
Từ Chi đóng máy tính lại, nhận lấy tờ giấy thu hút đầu tư trên tay anh ta, nhìn rồi xác nhận thời gian: “Vào trưa mai?”
Giang Dư đáp ừ, anh ta cũng không biết tại sao, con người Từ Chi thuộc kiểu nhạt nhẽo, thanh tâm quả dục, nhưng nhìn lâu lại càng thấy cô tràn đầy năng lượng, nhất là khi cô oán hận người khác. Lúc trước vào buổi dạ hội đêm trung thu, khi đón tiếp một công ty, bởi vì nguyên nhân từ phía nhà trường nên đa số lãnh đạo của các doanh nghiệp đều khách sáo với bọn họ. Lần đó gặp phải một công ty kỳ lạ, không nói tới việc tạm thời đòi thay đổi phương án, mà sửa phương án làm sao cũng không hài lòng, nói trắng ra là công ty của bọn họ không có năng lực gì, không có trọng tâm tuyên truyền, nhưng nói thì hay làm lại dở, cái này không thích cái kia không vừa ý. Còn cứ mở miệng há mồm ra lại là sinh viên của trường các cậu là viên ngọc quý, chúng tôi đều hợp tác với sinh viên trường khác như thế, tại sao nếu lượt các cậu thì phải cung cấp đặc quyền.
Lúc đó Từ Chi ung dung vứt ra một câu, “Không phải chúng tôi muốn đặc quyền, mà là công ty các anh không có gì đặc biệt, nếu không chuyện này cũng không khó khăn như vậy.” Sắc mặt đối phương thức xanh mét, nhưng hiển nhiên là cô đã nói đúng trọng tâm.
Giang Dư nằm trên lưng ghế, lại không buông tha hỏi, “Không có thời gian ư?”
“Trưa mai họp bí thư chi đoàn.”
Giang Dư nghĩ, “Buổi tối thì sao? Sau khi hội nghị thường kỳ của ban kết thúc?”
“Còn có cuộc họp ở câu lạc bộ, ngày mai họp xong chắc cũng phải mười giờ, phòng ngủ tắt đèn rồi.”
“Kín cả một ngày? Em bận rộn thật đấy.” Giang Dư nói tiếc nuối, “Vậy nếu muốn hẹn em ăn cơm cũng không có thời gian rảnh sao?”
Từ Chi lãnh đạm nói ừ, mí mắt cũng không thèm nâng lên, trả lại tờ giấy thu hút đầu tư lại cho anh ta. Hàng lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, dưới đuôi mắt phải có nốt ruồi nhạt, khiến cả người trông quạnh quẽ cấm dục. Mọi người trong phòng ký túc xá của anh ta còn đề nghị Giang Dư dùng tiền đập cô, Giang Dư liền đập cho người kia một trận, Từ Chi chính là người không có hứng thú với tiền.
Giang Dư lấy lại tờ giấy, mất mát đan tay vào nhau, thổi một hơi, “Vậy anh dẫn Triều Triều đi.”
Triều Triều ở một bên đang trò chuyện say sưa với người khác về anh chàng đẹp trai ở nhà ăn, nghe vậy liền quay đầu nhìn Giang Dư, “Anh đừng lôi em đi, em đi anh sẽ sai bảo em như trợ lý, mua gói thuốc lá cũng bảo em đi mua.”
Giang Dư: “Anh sẽ dẫn em đi.”
Triều Triều kêu trời kêu đất không muốn sống nữa, khóc hu hu xin Từ Chi cứu giúp. Từ Chi sờ đầu cô ấy, thương mà không giúp được gì, “Trưa mai tớ thật sự bận họp, hội nghị thường kỳ của bí thư chi đoàn, hơn nữa, ngày mai tớ cũng có tiết rồi.”
Hầu hết các khoa đều học kín năm tiết vào thứ hai, nên sáng sớm ngày thứ hai là ngày trường học bận rộn và sôi động nhất. Nhất là từ sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, thời tiết dần chuyển lạnh, nhóm học bá được bơm tiết gà cũng ngày một nhiều, rối rít tranh giành ngôi vị đóa mai kiêu ngạo nhất trong gió lạnh.
Khi ấy trời vừa vào thu, trời còn sáng tinh mơ, khoảng bốn giờ ba mươi phút, chân trời đã bắt đầu hiện lên màu trắng bạc. Ngoài cửa sổ u tối xám xịt, đối diện tòa nhà ký túc xá nữ chính là một rừng cây nhỏ, mặt đất đầy đá cuội vỡ phủ lá vàng rơi, thỉnh thoảng có người giẫm lên nó, phát ra tiếng vang lạo xạo.
Đợi Từ Chi rửa mặt xong, hoàn thành nốt bài tập kiến trúc rồi chuẩn bị xuống tầng ăn sáng, cô liền nhìn thấy đóa mai kiêu ngạo đầu tiên trong gió lạnh bên ngoài tòa nhà ký túc.
Trần Lộ Chu mặc áo hoodie màu xám, bên dưới mặc quần thể thao có sọc. Logo quần vẫn là thương hiệu nhỏ mà cậu thích, sau này Từ Chi từng lên mạng tìm kiếm người mẫu của thương hiệu này, cô thậm chí còn không muốn nhìn thêm, bởi vì đa số người mẫu là người nước ngoài, cách phối đồ rất khó diễn tả, gì mà áo len với quần đùi, áo sơ mi với quần da, giá cả còn đắt đỏ nữa. Từ Chi rất khó hiểu hỏi làm sao cậu có thể thích thương hiệu này được, lúc ấy Trần Lộ Chu còn thật ngại ngùng nói là một người bạn làm người mẫu trong đài của mẹ cậu giới thiệu, bởi vì cậu quá cao, tỷ lệ cơ thể quá tốt nên rất khó mua được quần áo vừa người, ống quần không quá ngắn thì cũng là quá rộng, nghe nói thương hiệu này hay được các người mẫu nam mua dùng.
Lúc đó đã là sáu giờ, nhà ăn thường mở cửa vào lúc này, cô cũng xuống tầng vào lúc đó.
Lúc Trần Lộ Chu đi tới trước mặt cô, Từ Chi cảm giác bầu trời phía sau lưng cậu đã sáng hơn, ánh nắng ban mai dịu dàng tỏa ra từ trong kẽ tóc, cậu đút hai tay vào trong túi quần, cúi đầu từ trên cao xuống, cứ thế nhìn hồi lâu rồi mới hỏi cô, “Cùng ăn sáng nhé?”
Trần Lộ Chu tưởng tượng ra rất nhiều cảnh nói chuyện, không ngờ lại trở về nhà ăn ồn ào này, nhưng giờ này nhà ăn vắng vẻ, còn quạnh quẽ hơn tối hôm qua một chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng leng keng va chạm vang bên tai.
Từ Chi lấy đồ ăn sáng xong bèn xoay người đi lấy thìa, Trần Lộ Chu liền thả thìa vào trong bát của cô. Từ Chi sững ra một lát, lại xoay người muốn đi lấy đũa, Trần Lộ Chu tiếp tục đặt đũa xuống bên cạnh cô. Một giây sau, một đĩa giấm đặt xuống trước mặt Từ Chi, Trần Lộ Chu hất cằm vào món bánh bao nhân súp trong đĩa của cô.
Từ Chi chỉ có thể ngồi xuống.
“Mấy giờ đến?”
Trần Lộ Chu chỉ lấy cho mình một hộp sữa bò và một quả trứng gà, gõ hai cái, thờ ơ bóc vỏ, “Bốn giờ.”
Từ Chi: “…. Sao cậu không nhắn trước qua Wechat?”
Trần Lộ Chu liếc cô rồi nói: “Tôi nhắn, cậu có trả lời không?”
Tối hôm qua có nhắn, thực ra hôm nay là ngoại lệ. Bởi vì tối qua Từ Chi thức đêm làm bài tập bản vẽ kiến trúc, chỉ ngủ được ba bốn tiếng, cô không trả Wechat thiếu dinh dưỡng kia, bởi vì cậu chỉ hỏi một câu: Có đó không?
“Tôi biết hôm nay cậu bận rộn, tôi chỉ nói hai câu thôi, không làm cậu muộn đâu.” Trần Lộ Chu cúi đầu bóc trứng gà, nói.
“Sao cậu biết hôm nay tôi bận.”
Trần Lộ Chu miễn cưỡng cụp mắt, thả trứng gà vào trong bát của cô, “Thật trùng hợp, bạn trai của Lưu Ý Ti trong phòng ngủ của cậu là bạn cùng phòng của tôi. Tôi với cậu ta có thời khóa biểu của khoa các cậu, họp bí thư chi đoàn, họp thường kỳ của ban, của câu lạc bộ đúng không? Nhiều chức vụ thật đấy, nghiện làm quan rồi?”