Edit: Thư Quân.
Sân trường rộng như thế không đủ cho bọn họ phát huy sao?
Là thật, Trần Lộ Chu thu lại cái tay đang gác trên lưng ghế của Từ Chi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đút tay vào trong túi quần, quay đầu nhìn cô, người này đã yên lặng bắt đầu đọc sách rồi, thật sự không cọ vào chân cậu nữa. Có đôi lúc Từ Chi khiến cậu cảm thấy như cô là một con rô bốt, kiểu như có thể trêu chọc cậu mấy câu ở bất cứ nơi nào, khi nào, nhưng cô có thể tỉnh táo lại ngay lập tức. Cậu còn nhớ lần đầu tiên bọn họ hôn nhau ở nhà cậu, cô ngồi trên đùi hôn cậu, sau đó còn biết bộ phim đang nói đến đoạn nào.
Vẫn là đức tính của một con chó, mẹ nó làm lòng người ta điên đảo.
Lý Khoa không nghe thấy gì khác, chỉ nghe thấy hai chữ bạn gái thì não đã ngừng hoạt động rồi, nhưng lúc này đang ở thư viện, giống như nuốt phải một tiếng sấm rền, nổ đùng đùng trong lòng, nhưng bên ngoài chỉ có thể lắp bắp hỏi câu, “Xác định…. Xác định quan hệ rồi?”
Trần Lộ Chu đáp ừ, trước mặt là sách triết của Mã Vân, cậu tùy tiện lật xem, phát hiện đã đọc xong mấy chương trước, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại tiếp tục gác tay lên lưng ghế của Từ Chi, rất tùy ý nhưng lại mang tính chiếm hữu khó hiểu, những người khác cũng không dám lại gần, còn làm bộ làm tịch thở dài, “Ừ, còn dính người lắm, cứ phải tới thư viện đọc sách với tôi.”
Không đợi Lý Khoa lên tiếng, Từ Chi đang tính toán một ví dụ về vi tích phân, lướt đầu bút không ngừng, cũng không thèm ngẩng lên mà nhẹ nhàng gọi cậu, “Trần Lộ Chu.”
“Hả?” Cậu quay đầu lại.
Từ Chi nói: “Đừng chém gió nữa, sắp thi giữa kỳ rồi, anh sắp thổi bay cả con trâu lên, em lấy gì bổ não cho anh.”
Trần Lộ Chu: “…”
Lý Khoa đã muốn đứng dậy rời đi, đọc sách với một cặp đôi vốn là việc mài mòn ý chí, bây giờ nghe thấy Từ Chi nói vậy, cậu ta lại ngồi xuống, nói khẽ bên tai Trần Lộ Chu: “Ngựa chiến vì sao lại là ngựa chiến, là bởi vì người ta giỏi hơn cậu, nhưng tôi có phải là người đầu tiên biết không?”
Trần Lộ Chu mất hết hứng thú đáp ừ, nhưng sau đó lại nhớ ra, “À, cậu là người thứ hai, ngày hôm qua xác định quan hệ tôi đã gọi điện cho Chu Ngưỡng Khởi.”
Lý Khoa nghĩ ra ngay lập tức, ánh mắt ranh mãnh, “Hả? Chẳng phải cậu ngủ với cậu ta ở khách sạn sao? Gọi điện thoại làm gì?”
“Tôi thừa tiền điện thoại, không được à?” Trần Lộ Chu liếc xéo cậu ta.
Lý Khoa à một tiếng đầy ẩn ý, biết nếu nói nữa thì cậu ấm này chắc sẽ thật sự tức giận. Nhưng sau đó nghĩ lại cũng cảm thấy u sầu, người anh em tốt đã thoát kiếp độc thân, sau này không có ai cố gắng cùng cậu ta nữa nên rất thất vọng, thế là Lý Khoa không nhịn được nhắc nhở, “Như mà cậu đừng trì hoãn việc học đấy, đại học A dễ vào không dễ ra, mọi người còn đang cố gắng. Ngày hôm qua thủ khoa của tỉnh H còn hỏi tôi cậu thi được bao nhiêu điểm Toán, cậu ta biết cậu từng giành giải nhất kỳ thi quốc gia, nói từng nhìn thấy tên cậu trong danh sách trao giải, mọi người còn đang chú ý tới cậu đấy.”
Trần Lộ Chu thở dài, sau đó khá đắc ý hất cằm sang chỗ khác, chỉ trong một thời gian ngắn, giấy nháp đã được cô viết đầy đủ công thức vi tích phân, “Cậu không phát hiện ra là bạn gái tôi còn lợi hại hơn sao?”
Lý Khoa lập tức nảy ra một suy nghĩ, Từ Chi có thể thu phục được Trần Lộ Chu là có nguyên do, một cô gái như vậy, ai mà chẳng mơ màng.
Các lớp học rất đông vào thứ hai và thứ ba, do kỳ thi giữa kỳ sắp diễn ra vào thứ tư nên không khí trong sân trường càng căng thẳng hơn trước. Bước chân của nhóm sinh viên vội vã, rất ít khi dừng lại ngắm cảnh, trong khuôn viên trường đại học A có hồ nhân tạo, ngày thường khá đông sinh viên tản bộ ở đó, mấy hôm nay hơi vắng vẻ, chỉ còn lại mấy con ngỗng trắng mập mạp nằm ở thành ao, thoải mái ngâm mình phơi nắng.
Sau kỳ thi giữa kỳ, tất cả mọi người đều đang hồi hộp chờ công bố kết quả, nhưng lại có một tin tức nhanh chóng lan truyền trong sân trường.
“Chuyện phiếm kinh ngạc đây, hình như hot boy Trần và hoa khôi khoa Kiến trúc đang yêu nhau.”
“Ở đâu ở đâu?”
“Ở trong thư viện, Lộ Thảo đang đọc sách với bạn gái.”
“Nói ngược rồi, là Từ Chi lại bị Lộ Thảo ép ở thư viện đọc sách với cậu ấy.”
“Tôi đã bình tĩnh, trong giờ học của giáo sư Vương hai bọn họ thường hay ngồi với nhau, Lộ Thảo đã theo đuổi Từ Chi từ rất lâu.”
“Sao Giang Dư cùi thế, theo đuổi lâu rõ lâu mà không bằng Lộ Thảo mới tới có một tháng, dễ dàng cướp được người về tay.”
“Không thể nói như thế được, dù sao cũng là Lộ Thảo, nếu như Lộ Thảo muốn theo đuổi tôi, ôi thôi, không nằm mơ nữa.”
“Vãi lìn, đau lòng vì mất Lộ Thảo.”
“Vãi lìn, đau lòng vì mất người đẹp.”
“Lộ Thảo quá chó, trong giờ học của giáo sư Vương, Lộ Thảo đã đưa cho Từ Chi một cái kẹp tóc, là một ngọn cỏ, chính là cậu ta, ha ha ha ha.”
“Tin tức mới nhất, Lộ Thảo cãi nhau với Từ Chi. Bởi vì lúc ăn cơm ở nhà ăn, Từ Chi đã nhìn một anh chàng đẹp trai của Học viện Mỹ thuật.”
“Hai bọn họ có được hay không đó, một sân trường lớn như vậy không đủ cho họ phát huy sao? Sao đến bây giờ vẫn chưa thấy bọn họ hôn nhau?”