Editor: Nhã Y Đình
"Anh phải cảnh cáo Cố Mạc mới được. Nếu em còn nhân nhượng Tưởng phu nhân thì không biết lần tới bà ta còn làm ra chuyện gì đâu." Tô Hoán lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm qua gương chiếu hậu.
Cô bé này đúng là đơn thuần.
Cái cảm giác tội ác sâu sắc kia đã hủy diệt hạnh phúc của cô.
"Đừng mà! Chú Shawn, anh đừng nói với Cố Mạc. Cũng không thể hoàn toàn trách mẹ nuôi được. Lần sau em sẽ cẩn thận một chút!" Tiếu Nhiễm nghiêng người, cầm chặt tay Tô Hoán, bối rối nói. Cô không định mang lại phiền phức cho Cố Mạc nữa, không muốn vì cô mà anh và Tưởng phu nhân nảy sinh hiềm khích với nhau. "Em không muốn để Cố Mạc lo lắng lung tung!"
"Em....." Tô Hoán bất đắc dĩ thở dài.
Vì muốn ghép đôi cho Hân Nhiên và Cố Mạc, Tưởng phu nhân đã nói chân tướng vụ tai nạn xe cộ năm đó cho Hân Nhiên biết. Hôm nay, anh còn cảm thấy đau lòng thay Tiếu Nhiễm khi thấy thái độ của Tưởng phu nhân với cô nhóc này. Cố Mạc không biết, vì Tưởng phu nhân diễn quá tốt sao? Sao anh ta có thể yên tâm để cô gái mình yêu đợi ở Tưởng gia chứ?
Lúc anh vẫn đang mím môi, điện thoại Tiếu Nhiễm đột nhiên vang lên.
"Ứng Mẫn sao?" Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhận điện thoại, "Chị Ứng Mẫn, em là Tiếu Nhiễm!"
"Tiếu Nhiễm, bác gái biết lỗi rồi nhưng ngại không dám gọi điện thoại cho em, kêu chị nói tiếng xin lỗi với em!" Ứng Mẫn cười dịu dàng, "Em đại nhân đại lương tha thứ cho bác đi!"
"Sao lại tha thứ hay không tha thứ ạ. Mẹ nuôi là trưởng bối, cho em vài cái bạt tai cũng là điều bình thường mà!" Tiếu Nhiễm có chút đau lòng. Bất quá, cô cũng chỉ bị hắt một chút nước sôi, sao có tư cách trách người khác chứ?
"Xem ra em không chịu tha thứ cho bác ấy!" Ứng Mẫn khẽ thở dài. "Kỳ thật, bác ấy cũng rất đáng thương. Nhà tan cửa nát, một người già cô đơn, tâm lý không khỏi có chút không bình thường. Bác ấy cũng không thật sự muốn hại em. Trời, chị cũng chỉ là một người ngoài, làm gì có cái tư cách khuyên em chứ?"
Nói xong, Ứng Mẫn đang định cúp điện thoại, Tiếu Nhiễm vội vàng giải thích: "Chị Ứng Mẫn, không phải em không tha thứ cho mẹ nuôi. Là em có lỗi với mẹ nuôi, nếu mẹ nuôi đánh cho em một trận thì em còn cảm thấy thoải mái hơn."
Một người đang muốn đền tội làm sao có thể trách cứ đối phương quá ác độc với mình chứ?
"Em không trách bác ấy là tốt rồi! Tiếu Nhiễm, mặt em không sao chứ? Nhất định không thể bị hủy dung được. Con gái quan trọng nhất là gương mặt đó!" Ứng Mẫn cực kỳ tiếc nuối.
"Cảm ơn chị Ứng Mẫn quan tâm, mặt em không có vấn đề gì!" Tiếu Nhiễm không quá vui vẻ. Giọng điều của Ứng Mẫn nghe giống như có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
Tiếu Nhiễm nói xong thì cúp điện thoại.
"XX là thẩm mỹ viện tốt nhất thành phố A, yên tâm đi!" Phùng Hân Nhiên nhẹ nhàng vỗ tay Tiếu Nhiễm.
Y Nhiên là chị gái, Tiếu Nhiễm là hung thủ giết chết chị ấy. Đáng lẽ chị phải oán hận cô mới đúng. Nhưng lại không hề. Tiếp xúc vài lần, chị đã thích Tiếu Nhiễm.
Có lẽ bởi vì cô hiền lành, lương thiện.
Đã lăn lộn trong giới nghệ sĩ, diễn viên quá phức tạp, lại trải qua nhiều khó khăn, chị không thích những người giả tạo.
"Em không lo chuyện đó!" Tiếu Nhiễm lắc đầu.
Ngay cả có sẹo, Cố Mạc cũng không bỏ mặc cô.
Đúng lúc này, di động cô lại vang lên.
Cho rằng Ứng Mẫn tiếp tục gọi, cô cũng không nhìn mà nhận máy luôn.
"Nhóc con, sao rồi? Bác gái không làm khó em chứ?" Cố Mạc lo lắng hỏi.
"Không sao! Anh yên tâm đi!" Tiếu Nhiễm cười trả lời.
Cô chỉ chịu thiệt thòi một chút mà thôi, không có gì cả.
Phùng Hân Nhiên nói với Tiếu Nhiễm: "Đưa điện thoại cho chị!"
Tiếu Nhiễm lập tức che điện thoại, lắc đầu với Phùng Hân Nhiên: "Chị Hân Nhiên, xin chị! Đừng nói cho Cố Mạc! Đừng để anh ấy phải chịu khó xử giữa em và mẹ nuôi. Em không muốn làm khó anh ấy!"
Phùng Hân Nhiên thở dài.
Truyện convert hay : Mỹ Nữ Tổng Tài Bộ Đội Đặc Chủng Vương