Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Bằng Trình nửa đêm khát nước, liền xuống lầu uống nước.
Vừa định lên lầu thì nhìn thấy Tiếu Lạc ôm thứ gì đó lén lút đi xuống.
Theo bản năng ông lui vào trong bếp, muốn biết Tiếu Lạc định làm gì.
Đã hơn nửa đêm rồi…
Chỉ thấy Tiếu Lạc lặng lẽ chạy đến cửa biệt thự, bất an nhìn lại đằng sau mấy lần, liền nhẹ nhàng mở khóa, mở hé ra một khe hẹp, sau đó liền quay về phòng khách, ngồi trên sô pha.
Trong bóng đêm, Tiếu Bằng Trình nhìn thấy Tiếu Lạc mở ra thứ đó, có vẻ thích thú.
Qua ánh trăng hắt vào phòng, Tiếu Bằng Trình nhìn thấy một đống ánh sáng lấp lánh của trang sức.
Tiếu Lạc sao lại có nhiều trang sức như vậy?
Chẳng là là Nguyệt Quyên để lại?
Tiếu Bằng Trình nhíu mi.
Lúc bà ấy bị đuổi đi hẳn là đem hết mọi tài sản riêng cầm đi.
Những thứ kia sao lại ở đây?
Tiếu Bằng Trình càng nghĩ càng nghi hoặc.
Khi ông nghĩ mãi vẫn không thông thì ngoài cửa xuất hiện một vị khách không mời.
Ông lập tức trốn đi.
Dương Nguyệt Quyên trở về, là muốn lấy những thứ trong tay Tiếu Lạc?
“Tiểu Lạc.”
“Mẹ, toàn bộ đồ đều ở đây.” Tiếu Lạc nhìn thấy Dương Nguyệt Quyên, trên mặt có chút đắc ý vênh váo.
“Suỵt!” Dương Nguyệt Quyên làm một động tác ra hiệu im lặng.
“Ưm.” Tiếu Lạc lập tức ngậm miệng hiểu ra, dùng khẩu ngữ nói với mẹ mình, “Tất cả đều ở đây, con chỉ để lại một chiếc vòng cổ kim cương.”
“Ừm.” Dương Nguyệt Quyên không hề gì lên tiếng.
Một đống trang sức này, chỉ có cái vòng cổ kim cương là không đáng tiền.
Theo sự hiểu biết về Tiếu Lạc, đoán chắc là cô có mù mắt mới chọn chiếc vòng cổ kim cương.
Quả nhiên!
Dương Nguyệt Quyên đón lấy cái hộp, liền muốn xoay người rời đi.
“Mẹ!” Tiếu Lạc vội vàng gọi mẹ lại.
“Có việc gì?” Dương Nguyệt Quyên thật cẩn thận thấp giọng hỏi.
“Mẹ muốn đi đâu? Không thể nói cho con biết sao?” Tiếu Lạc vội vàng hỏi.
“Chờ mẹ dàn xếp xong xuôi, sẽ gọi điện cho con.” Dương Nguyệt Quyên cũng không có nói cho Tiếu Lạc biết.
“Con sợ ngày nào đó ba không còn quan tâm đến con nữa, con lại không tìm thấy mẹ.” Tiếu Lạc điềm đạm đáng yêu chớp mắt hai cái.
“Con là máu thịt của mẹ, sao mẹ có thể bỏ mặc con? Hiện tại mẹ đang bị truy nã, không có cách nào mang con đi cùng trốn. Con yên tâm, chỉ cần mẹ còn chưa bị bắt, lập tức sẽ mang con ra ngoài.” Dương Nguyệt Quyên an ủi con gái.
Tiếu Bằng Trình tuy tàn nhẫn, nhưng cũng không tàn nhẫn đến mức đuổi Tiểu Lạc đi.
“Con không phải sợ mẹ không quan tâm con.” Tiếu Lạc bước tới, ôm chặt lấy Dương Nguyệt Quyên, “Con chỉ là sợ lúc con nhớ mẹ, không biết đi đâu tìm mẹ.”
“Tất cả đều là do ba con ban tặng!” Dương Nguyệt Quyên nghiến răng, “Lúc trước mẹ làm cho vợ ông ta tức chết, cứ tưởng rằng gả đến đây để hưởng thụ cuộc sống của một phu nhân nhà giàu, kết quả suốt ngày ông ta chỉ nghĩ đến người vỡ cũ xấu số của ông ta.
Nghe thấy Dương Nguyệt Quyên nói, Tiếu Bằng Trình lập tức chạy từ phòng bếp ra.
Ông nắm chặt bả vai Dương Nguyệt Quyên, dùng sức lắc mạnh rống to:”Chính bà đã làm Nhã Lam tức chết?”
Đột nhiên nhìn thấy Tiếu Bằng Trình, Dương Nguyệt Quyên hoảng sợ.
“Ông từ đâu chạy đến đây?”
“Tôi hỏi bà, sao bà lại làm Nhã Lam tức chết?” Tiếu Bằng trình không còn kiềm chế nổi cơn giận điên người.
Ông vẫn nghĩ vợ mình chết là do bệnh tim tái phát, không cứu kịp mà bỏ mạng. Không ngờ lại là do Dương Nguyệt Quyên làm hại.
“Tiếu Bằng Trình, ông hỏi tôi tại làm sao lại làm vợ ông tức chết, ông không biết là ông thật nực cười sao?” Dương Nguyệt Quyên tràn ngập trào phúng hỏi.
“Trả lời tôi! Vì sao bà dám làm Nhã Lam tức chết?” Trong đầu Tiếu Bằng Trình đã có ý muốn bóp chết Dương Nguyệt Quyên.
Tiếu Lạc sợ hãi cố gắng lấy lại tinh thần, lập tức ôm Tiếu Bằng Trình, khóc năn nỉ:”Ba, mẹ con nói nhầm đấy, mẹ làm sao có thể làm bác gái tức chết được? Mẹ ngay cả con kiến cũng không dám dẫm.”
Truyện convert hay : Cái Thế Chiến Thần