“Ít nhất để cho tôi đau cùng với em, trong lòng em có thể cân bằng một chút.” Âm thanh Cố Mạc khàn khàn nói. Đánh cô, tim của anh cũng không dễ chịu. Cô còn là một đứa nhỏ, hơn nữa bản thân cũng không có sai.
Tiếu Nhiễm xoay người, trừng ánh mắt che kín tơ máu, căm giân nói: “Đây chính là anh nói!”
“Chỉ cần em có thể nguôi giận, đánh bên kia đều được.” Cố Mạc đưa mặt dựa lại gần, chờ Tiếu Nhiễm trừng phạt.
Tiếu Nhiễm giơ tay lên, thật muốn trả lại cho anh một cái tát. Nhưng khi nhìn đến hai con ngươi như hồ sâu thẳm kia lại không đành lòng. Cô phẫn nộ thu tay lại, phủi phiết cái miệng nhỏ nhắn nói: “Đánh anh tay tôi sẽ phải đau. Quên đi!”
“Ngoan!” Cố Mạc đột nhiên nghiêng đầu, cưng chiều hôn một cái lên khuôn mặt bị thương của Tiếu Nhiễm. “Chúng ta thật tốt ở chung, được không?”
“Ai không muốn ở chung thật tốt?” Tiếu Nhiễm ủy khuất hút một hơi khí, “Anh lại rống tôi, lại đánh tôi, cùng cái bạo quân có gì khác nhau?”
Cố Mạc chạy nhanh kéo Tiếu Nhiễm vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Đều là tôi sau. Còn đau không? Tôi thổi thổi cho em.”
Nói xong, anh liền cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng thổi chỗ bị thương của Tiếu Nhiễm: “Tốt chút nào không?”
Tiếu Nhiễm bị hơi thở nóng cháy của Cố Mạc thổi trúng nai con trong lòng lại bay nhảy, lập tức lui về phía sau, đỏ bừng mặt nói: “Không cần. Tôi về nhà lau một chút là tốt rồi.”
Cố Mạc đưa tay hướng túi áo đồng phục của Tiếu Nhiễm, lấy thuốc mỡ hoa hồng ra, sau đó âm thanh trầm thấp nói: “Tôi giúp em bôi thuốc.”
“Anh nhẹ chút! Chạm vào một chút cũng sẽ đau.” Tiếu Nhiễm vội vàng dặn dò Cố Mạc.
“Yên tâm, tôi từng là bác sĩ.” Cố Mạc bôi thuốc hoa hồng ở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng bôi lên vết sưng đỏ ở má bên phải của Tiếu Nhiễm, lại chậm ra xoa đều, lại bôi, lại thoa, lặp đi lặp lại vài lần, thẳng đến mặt Tiếu Nhiễm không hề sưng đỏ rất khó coi nữa, anh mới ngừng lại.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc của Cố Mạc kia gần trong gang tấc, Tiếu Nhiễm không thể không chế tim mình tăng tốc độ.
Bộ dáng nghiêm túc của anh siêu MAN!
“Chú à, chú thực sự từng là bác sĩ?” Tiếu Nhiễm tò mò hỏi.
Cô chỉ biến anh là một nhà kinh doanh, không nghĩ tới anh từng làm bác sĩ.
“Từng làm” ánh mắt Cố Mạc tràn đầy hương vị hoài niệm. “Hơn nữa là người có địa vị nhất khoa não. Chỉ là có chú sự cố, tay của tôi không thể cầm dao giải phẫu được nữa.”
Nói xong, Cố Mạc thật sâu thở dài.
“Chú, thực xin lỗi. Tôi không biết chuyện đó. Về sau tôi không bao giờ hỏi nữa. Chú đừng khổ sở.” Tiếu Nhiễm đau lòng ôm thắt lưng Cố Mạc, miệng không ngừng nói áy náy. Tuy rằng cô còn chưa trở thành bác sĩ, nhưng là cô có thể tưởng tượng được một người bác sĩ không cầm dao giải phẫu được là đau đớn thế nào. Không biết là cái dạng sự cố gì, thế nhưng hủy diệt kiếp làm bác sĩ của Cố Mạc rồi. Cái đả kích kia nhất địn rất lớn. Cô đau lòng anh.
“Đều trôi qua. Tuy rằng không đảm đương nổi chuyên gia khoa não, tôi cũng qua không sai. Nhóc con, thu hồi lòng đồng tình lan tràn kia của em lại.” Cố Mạc xoa bóp cái mũi của Tiếu Nhiễm, cười nói.
Nghe được ngữ khí đã bình tĩnh lại của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm cũng cười theo: “Chú đâu chỉ không sai? Quản thực qua rất tốt!”
“Phải!” Cố Mạc cố ý giả vờ ngoan ngoãn nói, “Chỉ cần động động tay, là có thể phá đổ tập đoàn,”
“Không hài hước không buồn cười! Tôi mới không sợ chú! Có bản lĩnh thì chú cứ động đi! Chú động! Hôm nay chú dám động tập đoàn Trình thị, ngày mai tôi liền ly hôn với chú!” Tiếu Nhiễm tràn ngập uy hiếp nói.
“Đừng! Chúng ta chúng sống hòa bình!” Cố Mạc thản nhiên tươi cười.
“Chú, mặt tôi còn đâu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm tiến lại gần, chờ anh hầu hạ.
Cố Mạc nâng tay nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, một tay nhẹ nhàng xoa mặt cô, ánh mắt phá lệ nghiêm túc.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Quân Hôn: Thủ Trưởng, Buổi Sáng Tốt Lành!