Editor: Chi Misaki
Ra khỏi bệnh viện, Tiếu Nhiễm dùng sức vươn vai: “ Tiếu Nhiễm- tôi... Rốt cuộc có thể sống lại rồi!”
“Vốn cũng không nghiêm trọng mà!” Cố Mạc vò rối mái tóc của Tiếu Nhiễm, sủng nịch cười nói.
Tiếu Nhiễm ôm lấy cánh tay Cố Mạc, cười hỏi: “Chú, chúng ta đi đâu ăn cơm?”
“Gọi ông xã, anh sẽ nói cho em biết!” Cố Mạc nghiêng lỗ tai, chờ Tiếu Nhiễm gọi anh.
“Ông...Ông xã, chúng ta đi đâu ăn cơm?” Tiếu Nhiễm cố ý nói thêm một chữ, nghịch ngợm cười hỏi.
Cố Mạc bất đắc dĩ hất mày: “Anh có già như thế sao?”
“Nếu so với em...Có vẻ như...Có một chút...” Tiếu Nhiễm xấu xa giơ ngón út, ha ha cười hai tiếng.
Cố Mạc một tay nắm lấy bàn tay Tiếu Nhiễm, trầm trầm nói: “Buổi tối anh sẽ chỉnh em sau!”
“Ông xã, em sợ!” Tiếu Nhiễm ôm lấy eo Cố Mạc, giả bộ một bộ dáng đáng thương nói.
“Nha đầu, anh thừa nhận tuổi anh có chút lớn, “ Cố Mạc u buồn nói, “Có phải em cảm thấy ủy khuất không?”
Tiếu Nhiễm lập tức lắc đầu: “Cố Mạc, làm sao anh có thể nghĩ như vậy?”
“Nhìn thấy Ninh Hạo thanh xuân phơi phới trước mặt, ngẫu nhiên anh có chút tự ti.” Cố Mạc mím môi mỏng.”Thanh xuân của anh không thể tìm lại nữa. Nhưng anh thể sẽ để em có thể nhìn thấy quãng thời gian anh bừng bừng sức sống nhất.”
“Em hiện tại đã thấy được!” Tiếu Nhiễm kiễng mũi chân, mổ một cái lên môi anh, “Ông xã, em yêu anh!”
“Anh...” Cố Mạc cảm động ôm sát Tiếu Nhiễm, ba chữ kia suýt đã thoát ra khỏi miệng anh. Anh đột nhiên ngẩn người.
Chẵng lẽ anh cũng đã sớm yêu Tiếu Nhiễm rồi?
Anh đối với cô không phải là thói quen, không phải là thích, không phải là so với thích nhiều hơn một chút, mà là yêu?
“Anh cái gì?” Tiếu Nhiễm nhìn sâu vào đôi mắt Cố Mạc, đặc biệt hi vọng từ trong miệng anh nói ra 3 chữ kia.
“Anh cực kỳ cảm động!” Cố Mạc dùng sức ôm Tiếu Nhiễm, khàn khàn nói.
Anh có chút bối rối, không biết phải làm sao.
Anh bị tình yêu của chính mình làm cho hoảng sợ!
Nghe thấy câu trả lời của Cố Mạc trả lời, Tiếu Nhiễm vô cùng bất mãn. Cô đẩy Cố Mạc ra, một mình đi về phía bãi đỗ xe, tay quệt miệng nhỏ.
“Nha đầu, cho anh thêm thời gian.” Cố Mạc giữ chặt tay Tiếu Nhiễm, thật cẩn thận nói.
“Nói yêu em cũng cần thời gia sao? Được!Em cho anh! Một năm có đủ hay không? Hay là mười năm?” Tiếu Nhiễm tùy hứng nhìn Cố Mạc.
Cô gần như đã nhìn thấy 3 chữ:” Anh yêu em” treo ở trên miệng Cố Mạc rồi, anh vì sao vẫn không chịu thổ lộ với cô? Chẳng lẽ cô không đáng để anh yêu? Hay vẫn là vì tội lỗi mà cô đã gây ra?
Cho nên anh cố nén xuống hai chữ kia??
Cô đột nhiên cảm thấy bất lực.
Vô cùng ủy khuất.
Vô cùng khổ sở.
“Anh chỉ là chưa sẵn sàng tâm lý để thổ lộ với em thôi.” Cố Mạc thở dài, “Ba chữ kia rất nặng.”
“Vậy khi nào anh chuẩn bị xong tâm lý, lúc ấy hãng tới tìm em!” Tiếu Nhiễm nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe taxi chạy tới, tay liền giơ lên định bắt.
Cố Mạc thấy thế, lập tức bế Tiếu Nhiễm lên, đi nhanh về phía Maybach.
“Ngoan!”Đặt Tiếu Nhiễm vào ghế lái phụ, Cố Mạc khom người, nhìn vào đôi mắt đẹp đầy u oán của cô, “Em không phải muốn nghe anh nói 3 chữ kia sao, cùng anh về nhà... Anh nói cho em nghe!”
Nghe thấy Cố Mạc nói, Tiếu Nhiễm kinh hỉ chớp đôi mắt đẹp: “Thật? Đêm nay sẽ nói?”
“Em cần cho anh chuẩn bị.” Cố Mạc hôn một chút lên đôi má Tiếu Nhiễm, tiện đứng dậy đóng cửa xe, đi qua bên kia, ngồi vào ghế lái.
Tiếu Nhiễm đầy thỏa mãn tươi cười, nghiêng người nhìn một bên sườn mặt của Cố Mạc: “Tối nay anh không được lỡ hẹn!”
“Anh hứa với em!” Cố Mạc vươn tay, vò rối mái tóc của Tiếu Nhiễm.
Truyện convert hay : Đô Thị Tiên Tôn