Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Uuuuuu…!”
Tôi hét lên trong đau đớn, song cả hàm cũng bị tê liệt nên vô vọng. Càng tệ hơn, cả cơ thể tôi đang sắp chết dần bởi dòng điện đáng sợ của Vr’tark!
“HAH, HỒI NÃY KHI ĐÂM LÉN TA NGƯƠI LA LỚN LẮM MÀ?” Vr’tark cười nhạo.”SAO GIỜ IM RU THẾ, CHÚA TỂ NHỎ BÉ?”
RẦM
“Uaaa…!”
Tiếng dậm chân rung chuyển của con rồng đó vang lên lần nữa. Cơn đau kinh khủng từ bên chân phải tôi giờ đã lan khắp hai chân!
“GUH…”
Vr’tark nôn mửa do vẫn còn trúng độc cá nóc. Hắn nôn mửa khiếp bao phủ người tôi nhớp nháp cùng mùi hôi khủng khiếp!
“NGƯƠI LÚC NÀY CHẲNG KHÁC GÌ CON CÁ MẮC CẠN CẢ, THẬT NHÀM CHÁN.” Hắn nói trong khi vẫn khó chịu vì chất độc rồi gầm gừ. “GR…CÓ LẼ DẪM NGƯƠI NÁT BÉT SẼ CÒN HAY HO HƠN ĐẤY!”
“Sabata… xài cái túi Bag of Holding đó đi!” tôi rên rỉ trong đầu khi thấy cả cuộc đời bắt đầu trôi qua trước mắt.
“…Có chắc không đấy, nếu xui xẻo thì khả năng chúng ta sẽ bị lạc sang nơi còn nguy hiểm hơn đấy.” Sabata cảnh báo.
“Làm lẹ đi, tui không muốn chết đâu!”
“Đợi gã phù thủy tối giúp an toàn hơn là lạc sang Astral Plane (mặt phẳng/thế giới tinh tú) đấy…”
“LẸ LÊN ĐI!”
Gã hiệp sĩ liên tục chần chừ trong khi tôi đang van nài! Nỗi sợ cái chết thật sự đã lấn át hoàn toàn niềm tin và lý trí tôi lúc này. Tôi rất muốn tin Alex và Eve sẽ đến cứu, thế nhưng tình cảnh lúc này và bản năng sinh tồn còn lại chút ít trong cái thân thể chết dần tôi đang làm điều ngược lại!
“Làm ơn đấy, Sabata! Không lẽ cả chú cũng muốn bỏ rơi tui!”
“Bình tĩnh nào LHAn! Ngươi mà bị sang Plane (thế giới) khác thì gã phù thủy tới cứu cũng sẽ ngót gold là ít đấy…”
“CHẾT TIỆT, CHẲNG LẼ ĐẾN CẢ CHÚ MÀ CŨNG BỎ RƠI TUI SAO, SABATA!?”
Tôi như muốn gào thét khẩn khoản cầu xin nhưng Spirit hiệp sĩ đó nhất quyết làm khác đi! Tại sao chứ… chẳng lẽ đây là vì quả báo cho việc tôi quá tự cao rằng có thể hạ được Blue Dragon? Quả báo cho việc tôi đã nói dối quá nhiều và giết chóc những Kobold? Hay đây là cái kết cho sự bất lực của tôi, một kẻ đã chẳng tài cán gì mà cứ muốn chơi lớn!?
RẦM
Tiếng dậm chân mạnh của Vr’tark vang lên lần nữa, có lẽ đây là cái kết tôi không thể tránh được. Có lẽ tôi đã quá cả tin vào Alex… có lẽ sự tự phụ có được sức mạnh đã khiến tôi tự huyễn làm nên được kỳ tích…
[ORAAAAAA!]
Sabata lơ lửng dùng hai tay giữ cho bàn chân Vr’tark không nghiền nát tôi. Bộ giáp bạc sứt vẻ và đen như bị thiêu riệu, phía dưới Spirit ấy cũng đã mất đi hai chân y như tôi!
“Coi nào…” Sabata gằn giọng như đang cố hết sức để ngăn cú dẫm của con rồng. “Ta biết… ngươi tuyệt vọng và đang lo sợ…”
“Chú…” tôi nhìn và ngớ người trước hành động của gã hiệp sĩ.
“Cố… lên đi!” Spirit đó quả quyết vẫn không từ bỏ sự quyết tâm.” Our greatest glory is not in ever falling, but in rising every time we fall (vinh quanh lớn nhất của chúng ta không phải éo thất bại, mà là luôn đứng dậy mỗi khi gục ngã)!”
Sabata nói và vẫn kiên định giữ bàn chân nặng ngàn cân của Vr’tark không giẫm tôi. Dẫu rằng tôi đang chết dần với sức lực như đèn dầu trước gió, tôi vẫn cảm nhận được cơn đau khắp thân người và sức nặng hai tay Spirit đó chống đỡ! Dẫu là cùng một người, tại sao gã lại có thể mạnh mẽ thế dù rằng tôi đang tuyệt vọng tới mức độ này?
“I… am thou (ta là ngươi)…” Sabata nói trong khi tiếng vỡ của bộ giáp sắt và tiếng xương cốt đang vụn vỡ liên tục vang lên.”ngươi cũng đang tràn đầy quyết tâm… chống trả để sống sót thôi… đừng nhầm lẫn đó là hèn nhát!”
“Ugh…”
Tôi cắn răng ráng chịu đựng với cơn đau ngày càng lớn hơn. Dù vẫn sợ hãi cái chết, nhưng chính hiện thân của linh hồn tôi đang chiến đấu dù vô vọng thế, tôi cũng đâu thể quay lưng được! Tôi lấy Goodberry ra ăn nhưng không thể hồi phục được gì, bởi lẽ tính chất ma thuật của nó đã biến mất sau h được tạo ra.
”Ray…of Frost!” Tôi rút con dao bếp ra giải phóng spell,
“GR, NGƯƠI ĐANG TÍNH GÃI NGỨA TA ĐẤY À!” Vr’tark nói lớn rồi đè ngày càng mạnh hơn.
“Ray… of Frost!”
Bất chấp việc nó không thật sự hiệu quả nhưng là nỗ lực cuối cùng, tôi vẫn ráng giải phóng spell từ con dao bếp chống trả. Dù cơ thể có lẽ gần như chẳng cử động nổi, tôi vẫn không được từ bỏ!
[ORAAAAAAA!]
Sabata tiếp tục hét lên, vẫn hiên ngang dùng hai cánh tay cạn kiệt sức lực của mình chống lại cú đạp của Vr’tark. Kể cả khi đến cả tôi cũng biết rằng việc tôi bị chết nát bét bởi cú đạp đó là không còn cách nào tránh khỏi. Dẫu vậy, có lẽ được chết khi biết bản thân đã làm hết sức vẫn nhẹ nhõm hơn là chết vì buông xuôi.
POW
“GRAAAH!”
Rầm
Bất chợt, sức nặng hai tay tôi đột ngột biến mất. Tiếng rống có vẻ đau đớn vang lên, kéo theo đó là tiếng ngã của Vr’tark như có một biến đổi gì đó đang diễn ra.
“Mr Han, anh còn nghe tôi nói gì không!?” Một cách đột ngột, tôi thấy cô nàng robot đang đứng trước mặt tôi.
[Eve!?] Tôi trả lời bằng tâm trí của mình trong sự ngỡ ngàng, kèm theo đó là sự nhẹ nhõm khôn tả.
“GRAAAAAAH, KẺ NÀO DÁM-“
POW
“UAAAAAH!”
Vr’tark đang tư thế ngồi dậy trong sự giận dữ tột độ, thế nhưng hắn lại bị Eve dễ dàng hất ngã chỉ bằng một cú đấm!
[Miss Eve khỏe thật…] Sabata nhìn mà trầm trồ thán phục.
“Quá khen rồi,” cô ấy nhìn sang tôi.”vừa rồi là giọng Mr Han hay ai khác vậy?”
[Giọng gã Spirit hiệp sĩ bảo kê tôi đó mà.] tôi giải thích để không khiến cô ấy rối trí.
“Đã ghi nhận.”
Eve nhanh chóng tiếp nhận thông tin mà không thắc mắc gì thêm hay ngạc nhiên gì. Thậm chí là cũng hỏi trò giao tiếp bằng ý nghĩ mà tôi có được từ Beholder nốt, quả là sự thích ứng nhanh đến đáng sợ.
PHẬP PHẬP
“GRAAAAAAH!”
Hai mũi tên bay từ phía trên mặt đất xuống cắm thẳng vào cuống họng Vr’tark. Tôi ngước lên và thấy bóng dáng quen thuộc từ trên đó rơi xuống ngay cạnh tôi.
“Xem ra ngươi vẫn còn sống.”
[I…ro!?]
Tôi tròn mắt lần nữa khi thấy thiếu nữ Barbarian đáng sợ trước đó từ đâu lại đến chốn này. Tại sao cô ấy lại đến đây chứ, không lẽ cô ấy thoát được khỏi chỗ Alex và mò tới đây trả thù tôi!? Thế bất nào mới thấy thiên đường trước mặt giờ sắp tạch nữa rồi!? Lẽ nào cái số tôi là phải gục ngã trước cổng thiên đường!?
Bụp
“…Huh?”
Tôi sợ hãi nhắm tịt mắt lại chuẩn bị đón nhận điều tồi tệ nhất sẽ đến. Thế nhưng trái với những gì tôi lo sợ, Iro lấy một lọ thuốc ra đổ vào người tôi nửa bình rồi một tay nhấc nhẹ đầu tôi lên để giúp tôi uống. Cô gái người thú ấy đang giúp tôi sao? Thêm nữa sao cô ấy đeo cái vòng sắt gì trên cổ thế?
“Ngươi bị tàn tạ thật đấy, đã thế còn dính mớ bầy nhầy nặng mùi nữa.” Iro nhìn tôi mà nhận xét tình trạng.
[Cảm ơn đã đến cứu tôi.] tôi nhẹ nhõm đáp
“Lần trước thì ngươi chỉ nói được vài từ, giờ lại nói lưu loát mà nói trong đầu ta nữa.”Iro nhấc tôi lên vai rồi bám vào thành hang.”dù gì ngươi đã có ý giúp ta trước đó, coi như lần này ta đáp lễ.”
“Agh…” tôi rên rỉ khi bắt đầu cảm nhận rõ cơn đau do cơ thể đã phần nào bình phục lại giác quan.
“Cố chịu chút đi và bám chặt vô nếu không muốn rơi.”
Lời Iro nói như hiểu tôi đang chịu cơn đau mà trấn an. Dứt lời, nữ Barbarian đó bắt đầu trèo lên tường hướng về phía mặt đất mặt đất. Tôi thì phải ôm chặt quanh cổ cô ấy để không bị rơi. Trong khi đó thì Sabata vội nhặt hai phần chân của tôi bị đứt trước đó bỏ vào Bag of Holding.
[Xin lỗi nếu tôi quá nặng… và tôi bị đứt chân rồi nên không thể bám tốt vào người cô…] tôi do dự nói do bản thân lúc này sợ rằng gây khó chịu cô ấy.
“Ta cứu ngươi để đảm bảo mạng sống ta thôi, thành ra giữ cho chắc đi.”
Nghe Iro nói vậy, tôi hơi thắc mắc làm sao cô ấy lại biết việc tôi đang muốn làm. Thế nhưng chí ít tôi có thể nhẹ nhõm khi nữ người thú này hiểu được mong muốn của tôi và cùng làm việc được với nhau. Trước đó Iro thật sự khiến tôi sợ đến mức không dám đến gần, nhưng giờ có thể dựa vào đôi vai nhỏ nhưng mạnh mẽ của cô ấy, tôi lại thấy yên tâm hơn một chút.
POW POW POW
“GRAAAAAAH, LẠI TÊN HUMANOID NÀO LẠI DÁM CẢ GAN ĐẢ THƯƠNG TA THẾ!”
Eve liên tục dùng tay không tung ra ra nhiều cú đấm, thậm chí là còn nhanh hơn cả Sabata thực hiện. Vr’tark liên tục bị chao đảo như thể bị thứ to ngang ngửa hay lớn hơn tấn công, quả là thứ sức mạnh khiếp sợ! Cảm giác được hai quý nhân phù trợ ngay lúc nguy nan thế này đúng là thiên đường!
[Đây quả là niềm hạnh phúc made in heaven (làm từ thiên đường).] Sabata bày tỏ sự sung sướng. [Được hai mỹ nhân xinh đẹp và hùng mạnh như cô và Miss Eve tương trợ là niềm vinh dự của tôi ~.]
“Giọng ai thế?” Iro đang rung rinh đôi tai thú mà thắc mắc.
[Một Spirit hộ vệ của tôi thôi…] tôi giải thích.
“À, cái thứ lơ lửng cạnh ngươi lần trước mà ta thấy.”
Cô ấy nhanh chóng nhận ra, có lẽ là nhờ trực giác nhạy bén của loài thú. Vài giây sau, Iro trèo lên khỏi khe nứt giữa mặt đất và hang phía dưới, cô ấy đặt tôi nằm nghỉ cạnh một góc cây cách không quá xa đó.
“Thật tình là ta vẫn không thể tin ngươi đủ điên rồ đi chống lại cả rồng đấy.”
Nữ người thú ấy bình luận việc tôi đã làm. Tôi có thể hiểu được phần nào bởi việc tôi đang làm như thể đang tấn công cấp trên của mấy bộ lạc Kobold…
[Cô không xử tôi vì tôi việc tấn công cấp trên của làng cô chứ?] tôi e sợ mà hỏi.
“Việc ngươi làm con rồng đó sôi máu vì dám ăn cắp trứng rồng thật sự là không thể bỏ qua.”
Iro tạo ra cây cung và kéo dây cung có cả tên nhắm vào tôi. Khoảng khắc đó, tôi tuy run sợ nhưng suy nghĩ thật kỹ rồi bình tĩnh lại, nếu cô ấy đã có ý giết tôi thì không mất công như từ nãy tới giờ. Bắn tên tấn công Vr’tark rồi cất công xách gã bị thịt như tôi lên tới tận mặt đất đâu thể chỉ để giành giết tôi chứ?
“Thế nhưng, việc ngươi dám chống lại kẻ nô dịch bộ lạc bọn ta, điều đó xứng đáng sự tôn trọng.” Iro nhẹ nhàng hạ cung xuống và ngưng kéo dây cung.
[…Mà làm sao cô thoát được khỏi đó và đến được đây vậy?] tôi không không khó hiểu mà hỏi.
“Tên quái nhân hai chân đó nói ta đi giúp ngươi nếu muốn có cơ hội sống sót,“ Iro nói như thể nhắc đến Alex rồi chỉ vào cái vòng trên cổ, ”và ta bị bắt đeo cái thứ nguyền rủa này.”
[Tôi thật sự xin lỗi vì đã hại bộ lạc của cô và khiến cô bị thành ra thế này…]
Tôi ray rứt nói lời xin lỗi, bởi lẽ tôi cảm thấy Iro là minh chứng việc tôi đang làm trái ngược với mong muốn bản thân. Dù rằng tôii mong muốn làm anh hùng rất nhiều nhưng tôi lại đi hại bộ lạc cô ấy, những người đang phục vụ cho Vr’tark như nô lệ. Làm anh hùng thì đáng lý ra nên giải cứu khỏi ách nô lệ của bạo chúa chứ không phải đi thảm sát và bắt người sóng sót làm nô lệ!
“Lời ngươi nói không quan trọng, thế nhưng ta sẽ tin tưởng dựa vào những gì ngươi làm.”
[Huh!?]
Iro không tranh luận gì thêm mà quay về hướng cái hố mà lao xuống để tiếp tục cuộc chiến với Vr’tark. Thật sự tôi vẫn còn mơ hồ, không biết đó thật sự là một cơ hội cho tôi hay là cô ấy vẫn trách tôi. Tôi không dám chắc, bởi cơn đau do thương thế khắp người cho tôi cặp chân bị đứt khiến đầu óc tôi vẫn không thể nghĩ thông suốt.
“Yorokobe shounen (mừng vui lên chàng trai),” Sabata bỗng dưng lên tiếng, “điều ước của cậu cuối cùng sẽ thành hiện thực.”
“Chỉ hy vọng là hai ta không có ảo tưởng rồi ăn dưa bở…”
Tôi thở khó khăn bởi lỗ mũi nghẹt khi vừa cơn đau khắp người và mệt mỏi, Sabata phải tiếp tục giúp lấy chất nhầy khỏi mũi. Khi mũi được thông thoáng trở lại, tôi nhẹ nhõm dựa vào góc cây mà lẩm bẩm với Spirit hộ vệ. Sau cùng, tôi vốn dở nói chuyện tới mức bị xét là kém hơn cả người bình thường thì không nên quá hy vọng nhiều. Tôi chỉ mong rằng nỗ lực tối đa của mình ít nhất sẽ được đền đáp chút đỉnh như việc vừa rồi.
“Ây dà, ta tới đây để chiêm ngưỡng thần Gruumsh vĩ đại của đám Orc giết rồng ra sao nhưng coi bộ ngươi có kiểu tắm hơi bốc mùi đấy.”
Tôi giật mình khi nghe tiếng nói bông đùa quen thuộc tới rợn người. Tôi ráng nghiêng đầu sang một bên thì thấy không ai khác là gã đàn Artisan đáng lý ra phải đến từ lúc nãy mà giờ mới chịu xuất hiện!
“Alex!” tôi bất giác kêu lên.
“Sao thế, không mừng khi vị cứu tinh đến à?” Alex vẫn nói giọng nói như trêu chọc tôi.
[NGƯƠI LÀM CÁI BEEP GÌ MÀ KHÔNG TỚI ĐÂY SỚM HƠN TRONG KHI CHỖ NÀY CÁCH NHÀ CAO LẮM CÓ PHÚT ĐI BỘ HOẶC VÀI PHÚT NẾU CHẠY CỠ VẬN ĐÔNG VIÊN!] Sabata hét lên trong thần giao cách cảm.
“Tốt rồi, xem ra ngươi quả thật đã đủ mạng khai phá thêm sức mạnh mới của bản thân.”
Alex cười khúc khích ưng ý rồi lôi đồ ra từ Bag of Holding. Anh ta lấy ra bộ dụng cụ y tế dùng cho phẫu thuật cùng một cặp chân bằng kiml oại.
“Tiny Hut.” Alex dùng spell tạo ra một cái vòm ma thuật bán kính m quanh chỗ tôi này rồi hỏi.” Rồi, chân bị cụt của ngươi đâu?”
[Đây!]
Sabata đáp rồi nhanh chóng cho tay vào từ Bag of Holding của tôi. Gã Spirit lôi ra cặp chân bị gãy và dập tàn tạ bởi cú đạp đáng sợ của con rồng xanh lè bạo dâm kia! Thật sự nhìn thấy chính bộ phận của mình bị hủy hại ngay trước mặt thật sự khiến tôi vừa ghê sợ và vưa đau đớn vô cùng.
“Tốt, đỡ tốn gold.” Alex cười nhếch mép. “Giờ ngươi muốn ta phẫu thuật ngay luôn hay muốn một liều thuốc ngủ cho đỡ sợ lẫn đau?”
“Tôi không giỏi chịu đau…”
Alex chạm vào hai chân tôi rồi giải phóng thứ ánh sáng ma thuật từ găng tay làm từ Arcane Jolt, cặp chân bị đứt và tổn hại nặng nề của tôi được khôi phục như mới. Ngay lặp tức, Artisan đó tiêm một ống thuốc vào hai phần chân còn nối liền cơ thể tôi khiến cơn đau lẫn cảm giác hai chân biến mất. Giây tiếp theo, anh ta nhanh chóng dùng kim và chỉ khâu lại hai phần chân bị đứt của tôi để nối chúng trở lại.
“Tại sao… anh không chịu tới sớm hơn chứ…” Tôi thở mệt mỏi mà hỏi.
“Để chắc cú rằng ngươi có thể mở hết tiềm năng của bản thân và gặp trường hợp đủ khó để ngươi kiểm tra hết khả năng.” Anh ta vẫn nói chuyện như thường trong khi phải làm thứ tỉ mỉ vô cùng.”Vậy ngươi trở thành gì, Cleric, Sorcerer, hay chỉ thành Soul Weaver mạnh hơn?”
[Sorcerer, chắc kèo luôn,] Sabata đưa ra ý kiến. [ta cảm nhận rõ trong người LHAn phát triển được thứ sức mạnh nào đó, và thế là bọn ta có được Disguise Self.]
“Tốt tốt,” Artisan đó nhếch mép cái ưng ý.” Vậy ngươi dùng được những spell nào rồi, cũng như có Metamagic (siêu ma thuật) nào rồi?”
[Spell lv thì ta có Mending (hàn gắn), Prestidigitation (ảo thuật), Thunderclap (sấm sét), Mold Earth (đúc đất), spell lv thì ta có Disguise Self và Longstrider (kẻ sải bước dài).] Sabata nói ra một tràng không ngừng.[Ngoài ra, mắt ta có thể bắn Dissolve Ray và Charm Ray, có thể nói chuyện thần giao cách cảm, tạo đồ ăn nước uống cùng làn da rắn chắc như giáp.]
Tôi ngớ ngước ra giây lát, thế quái nào tên Spirit này đã chọn hết spell trước khi hỏi ý kiến của tôi luôn sao!?