Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sao thế?” Iro nhìn phản ứng giật mình của tôi mà thắc mắc.
[Ah không… không có gì, nhờ Alex chữa cho chân tôi ấy mà…]
Bằng thần giao cách cảm, tôi trả lời. Ngay lập tức, tôi ráng vận điểm thông thái (wisdom) và điểm trí tuệ (intelligent) của mình để nghĩ ra cách đổi chú đề.
[Phải rồi, anh ta có làm gì cô không?] tôi chợt nghĩ ra chủ đề để lảng tránh sự bối rối của mình.
[Đúng đấy, hắn có làm mấy trò bẩn thỉu, đê tiện thô lỗ với quý cô không!?] Sabata hỏi tới tấp như còn lo lắng hơn cả tôi.
“Hắn dễ dàng bẻ trật cánh tay của ta… rồi đeo cái thứ này vào cổ khiến ta khó chịu kinh khủng!” cô ấy nắn một bên vai rồi cầm cái còng xích cổ.”Chẳng biết hắn trói buộc ta bằng cái thứ đáng nguyền rủa gì đây!?”
[Nó… đã làm gì?] tôi lo lắng hỏi.
“Nó gây cơn đau, khiến ta không tập trung được khi ta nghĩ tới việc giết ngươi hoặc tên quái nhân đó- ugh!”
Iro nghiến răng tỏ vẻ bất ổn và ổm chặt lấy cổ, như thể cái còng đeo cổ đó đang hãm hại cô ấy! Rốt cuộc Alex đó trói buộc cô ấy bằng thứ gì thế này!?
“Sabata!”
[ORAAAAA!]
Tôi hô lên ra hiệu. Sabata nhanh chóng tách hay tay khỏi tôi rồi nắm chiếc còng. Gã dùng hai tay xuyên qua cổ nữ Barbarian đó rồi nắm chặt từ hai đầu khác nhau của cái còng đó mà ra sức kéo.
[Nó… cứng quá!] Spirit đó kinh ngạc thốt lên.
“Ugh, kah! Không cần… ta ổn…” Iro ho vài cái.
[Tch… thứ lỗi vì chẳng giúp được gì…] Sabata bỏ tay ra sau khi cố một lúc trong vô vọng.
“Bỏ đi…” cô ấy hít thở một hơi mệt mỏi rồi nhìn tôi,”bộ ngươi không sợ ta sẽ vặn cổ ngươi ngay khi thoát khỏi thứ này à?”
[Oh…tôi không nghĩ đến việc đó.]
Nghe Iro nói vậy tôi mới chợt nhận ra tôi suýt làm hỏng một lá bùa đảm bảo của Alex. Dù rằng đây là cách để bảo vệ tôi khỏi nữ dã thú này, thế nhưng phải thấy cô ấy bị cái còng nguyền rủa đó hành hạ thì thật sự không khỏi cắn rứt lương tâm!
[Hãy ráng khiến Alex tin tưởng, có lẽ anh ta sẽ gỡ cái còng đó cho cô…] Tôi nói ra phương án thiết thực nhất lúc này có thể nghĩ đến.
“Ngươi chắc không đó?” Iro nhìn tôi nhíu một bên mắt mà nhìn ngờ vực.
[Yes yes yes yes (chuẩn)!] Sabata thẳng thắn nói. [Giải cứu một thiếu nữ gặp nạn là ưu tiên của hiệp sĩ như ta mà lị ~.]
“Haiz, thật không hiểu nỗi ngươi.” Iro xoa trán tỏ vẻ mệt mỏi khi nghe những gì bọn tôi nói.
[Phải rồi, tại sao cô không phải Kobold mà lại sống cùng mấy sinh vật mà theo tôi biết cực kỳ phân biệt chủng tộc thế?]
Ngay lập tức, tôi lại đổi chủ đề. Bởi lẽ tôi rất tò mò cô ấy là chủng loài gì mà nhìn như họ nhà mèo nhưng lại có thể thở ra lửa.
“Không rõ, ta được bộ lạc nuôi lớn từ nhỏ nên chẳng biết gì thân thế của mình.” Cô nàng Barbarian đó ngồi xuống với ánh nhìn hướng xuống, đôi tai thú trên đầu cô ấy hơi cụp xuống. ”Có lẽ vì ta khác biệt, thế nên họ không thật sự thân thiện với ta như mấy đứa trẻ khác…”
[Tôi rất tiếc...]
Tôi hối hận khi nghe điều đó mà vỗ nhẹ vai Iro. Trong phút chốc, thay vì nhận được câu trả lời để thỏa trí tò mò và giúp rút ngắn khoảng cách chúng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Lời nói mang điểm uy tín (charisma) của tôi đã xát muối nỗi đau của Iro chứ không giúp cô ấy khá hơn…
“Một pha đi vào lòng đất rồi, giờ làm gì đây!?” tôi rối bùng lên mà hội ý.
“Một nụ hôn nồng thắm sẽ làm nên kỳ tích, chu ~.”Sabata tạo âm thanh chu mỏ và khuyên.
“Chú muốn tui vào lòng đất thật luôn à!?” tôi phát cáu lẩm bẩm.
“Hoặc một phát charisma check bằng beam từ mắt?” gã hiệp sĩ gợi ý dùng Charm Ray.
“…Chú có nhớ là chúng ta là đang theo hướng anh hùng không mà bày trò như phản diện thế!?”
Tôi phàn nàn khi tên Spirit liên tục đưa ra tối kiến mà tôi muốn tránh. Không lẽ đây là viễn cảnh khi hai kẻ uy tín quá thấp bàn bạc với nhau sao!?
“Hmmmm… thử dùng đồ ăn an ủi cô ấy xem?” Sabata ngẫm nghĩ giây lát rồi nói.
“…Ý hay!”
Ngay khi nghe ý kiến đó của Sabata, ngay lập tức tôi dùng khả năng tạo đồ ăn với nước uống của mình. Tôi tạo ra một cái bánh hamburger cũng cái trái dừ đục lỗ nhỏ trên vỏ đang chứa nước táo.
“Có mùi thịt!”
Iro khịt mũi rồi ngay lập tức nhìn về phía tôi. Cô ấy nhìn chằm chằm vào cái bánh burger không chớp mắt.
[Lời xin lỗi cho sự thô lỗ của tôi,] tôi đưa hai tay cầm cái bánh và trái dừa. [Ngon lắm đấy, trái dừa có lỗ săn nên cô chỉ xài nó gần giống cái cố-]
Xoẹt
Chomp chomp chomp
Nữ người thú ấy giật cái bánh ngay lập tức rồi ăn ngấu nghiến trước khi tôi nói gì thêm. Bởi lẽ Iro đã bị Alex nhốt làm tù binh suốt nhiều ngày và bỏ đói cô ấy. Thành thử ra, thỏa mãn sự đói khát của cô ấy sẽ giúp vơi đi nỗi buồn, khá giống cách những người bị stress thường thèm ăn. Nhìn cách cô ấy ăn như thế xem đã rất đói, tôi rất lấy làm ngạc nhiên khi cô ấy dám chiến đấu với rồng trong tình trạng tệ như thế này!
“Cái này là thứ gì vậy?” Iro ăn xong mà hỏi trong khi đang liếm nước sốt cà dính trên đầu ngón tay.
[Bánh mì, rau diếp, cà chua, thịt bò, sốt cà chua.] Tôi liệt kê ra vài thành phần từ cái hamburger. [Nó hợp khẩu vị cô chứ?]
“Khá là lạ, nhưng rất ngon, đặc biệt là miếng thịt.” Nói với khuôn mặt có vẻ hài lòng. ”Ngươi còn nữa chứ?”
[Tất nhiên,] tôi nhẹ nhõm rồi biến ra hai cái bánh hamburger nữa trên hai tay mình mà đưa ra.[cứ tự nhiên thưởng thức.]
Chomp chomp chomp
“Ugh!” Iro cầm hai burger ăn cùng cùng lúc hai cái, cô ấy đột ngột bóp cổ họng như khó thở.
[Từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn!] tôi vội vỗ lưng cô ấy rồi đưa trái dừa chứa nước ép trái cây. [Uống chút nước đi!]
Nữ Barbarian ấy ngửa nhẹ đầu lên và nhận nước từ trái dừa tôi rót và miệng cô ấy. Sau một ngụm, Iro thở phào nhẹ nhõm.
“Suýt nữa thì…” cô ấy nói như thể mới thoát chết.
[Hãy ăn từ từ thôi, để tận hưởng hương vị của đồ ăn và thõa mãn cơn đói.] tôi nói lời khuyên để Iro không phải gặp cảnh mắc nghẹn đồ ăn lần nữa.
“Hmhmhm, ga lăng lắm cộng sự, ta thật sự tự hào về ngươi ~.” Sabata cười khúc khích.
“Chú đáng lẽ nên nghĩ sáng kiến sớm hơn để tui không tốn thêm sanity point (điểm tỉnh táo)…” tôi mệt nhẹ mà thầm cằn nhằn gã Spirit.
“Thật sự… không ngờ ngươi có đồ ăn và thứ nước ngon như vậy.” Iro phục hồi sau cơn mắc nghẹn mà nhận xét món đồ ăn và nước uống.
[Ở thế giới tôi đầy mấy món này.] tôi trả lời.
“Ở thế giới ngươi?” cô ấy nhìn tôi đầy thắc mắc.”Ngươi không thuộc về nơi này sao?”
[Phải, tôi ở nơi giống nơi này nhưng tấp nập người và không hoang tàn.] tôi giải thích để trả lời cho thắc mắc của Iro. [Một cách nào đó, tôi lạc tới nơi này, Alex đã giúp tôi sống sót khi tôi bị những Kobold truy sát.]
“Ra vậy…” nữ người thú ấy gặm tiếp hamburger mà lắng nghe.
[Và ta, Sir Sabata của Melbourne đã thức tỉnh, cùng với sức mạnh của Jagan Eye ~.] gã hiệp sĩ tách khỏi tôi rồi dùng một tay che mặt chừa con mắt tạo dáng.
[Là mắt của Beholder đấy, không phải Jagan gì đó đâu.] tôi lên tiếng đính chính.
“Hm…”
Khuôn mặt Iro đột ngột sát lại gần tôi mà nhìn chăm chú. Tôi giật mình và hơi lùi lại khi thấy cô ấy tự dưng lại tiếp cận tôi gần đến thế! Thật sự tôi vẫn phần nào sợ cô ta, như phản ứng tự nhiên của cơ thể tôi sợ hãi yếu tố nguy hiểm gây hại, bên cạnh đó tôi cũng e ngại vì tôi không phải người hay đi giao lưu nên người lạ gần thế này! Bị một người không quen, đã thế đó cũng là người từng khiến tôi suýt xám màu đang tiến vào không gian cá nhân của mình, đã thế lại còn khác giới nữa thì thật sự là một sự hỗn loạn toàn tập cho tôi!
“Ra đó là lý do màu mắt ngươi khác hoàn toàn lúc trước.” Iro nhìn chăm chú vào con ngươi tôi mà nhận xét.”Màu vàng như của loài bọ sát, với màu tím trông khác thường thật…”
“Kiss, now (hôn đi, ngay bây giờ)!” Sabata cổ vũ.
“Hôn hôn cái beep!” Tôi bấn loạn trong đầu với hơi thở như muốn ngưng loại vì sự căng thẳng.
“Hohoh, chỗ này đang ngày càng nóng lên rồi đấy ~.” Alex từ xa với khắp người dính máu rồng mà cười bông đùa trong khi xoay cây rìu một tay.”Muốn tán tỉnh nhau thì kiếm chỗ nào riêng tư hơn đi. Hay là ngươi thích ngắm ta đến thế?”
“Grrr…”
Iro đột ngột quăng ánh nhìn về phía Alex và gầm gừ. Coi bộ anh chàng Artisan kia đã cố ý nói tiếng Draconic để nữ Barbarian đó cũng phản ứng. Cùng lúc đó, Eve xách đến một mớ Orc nằm la liệt xung quanh đó. Một lần nữa, tôi lại bắt đầu trở nên lo lắng hơn, giờ mà cái đám vai u thịt bắp này tỉnh dậy thì mình nên nói gì đây… mình quả mệt mỏi để nghĩ ra thêm rồi!
“Ta không ngại ngươi ở đây ngắm nhìn vẻ đẹp mỹ miều của ta đâu, nhưng ta đang bận nên kiếm chỗ khác mà tâm tình với nhau đi, xùy.” Alex vừa nói vừa phủi phủi tay xua đuổi.
“Thật sự ta chẳng ưa nổi cái điệu cười tự mãn đó!”
Iro vẫn nhăn nanh khó chịu. Nghe thật sự có phần hơi khó chịu khi anh ta cứ cà khịa liên tục như vậy. Alex quả thật chả chút nhân từ gì về khoảng này thật đấy…
“Hắn đuổi đi kìa, vô nhà hẹn hò với Miss Iro nào ~.”
Sabata đốc thúc tôi mọt cách phấn khích. Tôi nhìn gã hiệp sĩ rồi nhìn về phía Alex vẫn phủi phủi tay xua đuổi tôi. Có lẽ đúng là mình nên kiếm chỗ nào khác hơn là tiếp tục ở chỗ này rồi không còn đủ tỉnh táo mà còn đối mặt đám Orc!
[Well, chúng ta vào trong nói chuyện tiếp, được chứ?] tôi hỏi ý kiến Iro.
“Bất kỳ chỗ nào ta khỏi phải thấy cái bản mặt khó ưa của gã quái nhân hai chân đó.” Iro nói thẳng ra ngay không chút lưỡng lự.
[Vậy… hãy đi theo tôi.]
Tôi nói một cách lắp bắp. Thành thật mà nói, rủ một người chưa thân đến nhà quả thật nó căng thẳng khiếp. Chưa kể, mối quan hệ hơi bị phức tạp giữa bọn tôi thì nó khiến đầu tôi cảm thấy xoắn hơn bao giờ hết. Có nếu không nhờ Alex ra hiệu cùng với Sabata thúc đẩy thì tôi cũng chẳng có gan mà làm!
[Hãy cho ta mượn tay của nàng nào, Miss Iro ~.] Sabata tách khỏi tôi rồi lịch thiệp đưa tay ra, tựa như một quý ông đưa tay ra để đi cùng một tiểu thư!
“Ngươi cần làm gì thế?” Iro đưa tay ra thắc mắc.
[Để hộ tống một tiểu thư, tất nhiên ~.] gã hiệp sĩ đáp.
“Chú làm màu khiếp thật đấy…” tôi nhận xét.
[Ta là người đàn ông với tiêu chuẩn.] Spirit đó phản bác ngay lập tức mà không ngận ngại nói âm thanh cả hai nghe được!
“Hy vọng ngươi không làm gì đó đáng ngờ…” nữ Barbarian đó nhìn hoài nghi.
[Tất nhiên là tôi nào làm như thế ~.] Sabata vẫn nói giọng điệu hòa nhã rồi nhập vào tôi.[ Đi nào, cộng sự ~.]
“Rồi rồi…”
Tôi thở dài mệt mỏi đáp rồi quyết định mặc kệ. Sau cùng tôi đã quá mệt để dự tính làm gì thêm sau hai ngày dài dăng dẵng và thập tử nhất sinh này. Sau vài giây, tôi thấy mình đang nằm ngang trên cái nệm cũ kỹ song lại sạch sẽ không bị dính bụi với hai chân vẫn chạm đât. Được nằm nghỉ ngơi mà chợp mắt trên nệm êm thế này sau hai ngày lao lực đúng là tuyệt vời!
“Cái vật này mềm và nảy phết, nó êm hơn cả lông thú đáp cả lá với rơm.” Iro ngồi lên và nhận xét chiếc giường.
[Cô cứ tự nhiên nằm nghỉ ngơi, đây là chỗ ngả lưng êm ái sau khi chiến đấu và dùng bữa ~.] Sabata giải thích.
“Ra là vậy.” Nữ người thú ấy nghe vậy liền thử ngả lưng lên giường mà cảm nhận.”Nằm dễ chịu thật ~.”
“…”
Tôi hơi căng thẳng khi thấy giường nhún lên đâm ra hơi lo. Bình thường thì tôi ngủ cùng giường với mẹ, một điều rất đỗi bình thường khi ở nhà khá đông người. Còn bây giờ, bên cạnh tôi lại là thiếu nữ người thú ăn mặc thiếu vải, tệ hơn nữa là người suýt khiến tôi trở về với đất mẹ cách đây chưa lâu!
“Sabata…” tôi gào thét một cách bình tĩnh trong đầu.
“Sao thế?” Sabata tách ra và lo lửng trên không trung mà hỏi.
“Cảm phiền chú giải thích một cách đàng hoàng trước khi tui hasagi chú một phát!” tôi móc con dao bếp khỏi Bag of Holding rồi chĩa vào tên hiệp sĩ quái đản!
“You get used to it (ngươi hãy quen với nó đi).” Spirit hiệp sĩ đó giơ ngón cái lên một cách điềm tĩnh mà nói.
“Ngươi cầm dao làm gì thế?” Iro xoay đầu sang tôi mà nhìn chằm chằm cảnh tượng dị thường.
[Tôi đang… nói chuyện… với gã Spirit…] tôi lúng túng chưa biết lựa lời giải thích ra sao.
“Bằng một con dao?” Cô ấy hỏi với một bên tai Iro hơi cụp xuống mà
[Do hắn cứ nhây với tôi…]
Tôi nói giọng bối rối hơn. Bởi đâu thể nói thẳng ra tôi đang sợ lẫn ngại trước Iro! Thế nhưng sẽ tệ hơn nếu không nghĩ ra cách nói chuyện nào để cô ấy đừng hiểu lộn thành tôi âm mưu đâm lén cô ấy!
[Đừng lo, bọn tôi chỉ đang nói chuyện giữa đàn ông với đàn ông bằng dao với nắm đấm thôi, không có ý gì xấu với quý cô đâu.] Sabata đính chính theo cách nghe đáng ngờ hơn.
“Được lắm tên Spirit chết tiệt!”
Tôi cắn răng cắn lợi, tay nắm chặt con dao mà thầm rủa trong tức giận. Đôi mắt đang sẵn sàng bắn beam vào hắn bất cứ lúc nào!
“Well, sao cũng được.” Iro nằm giang rộng hai tay mà nằm xải lai trên cái giường chỉ vừa đủ nằm hai người!
“…!”
Tôi quýnh lên nằm nhích ra để tránh tay cô ấy gác trúng tôi! Bởi nhờ nằm ngang nên giường có thể đủ chỗ cho ba người nằm nếu bỏ qua việc thiếu diện tích cho chân. Có điều giờ nó giống như tôi tránh cô ấy đến mức mỗi người một bên đầu giường!
“Đằng nào ngươi muốn làm gì ta lúc này thì ta cũng chẳng thể phản kháng được gì.” Cô ấy nói với giọng có phần chán nản.
[Không có chuyện đó đâu!] tôi ngay lập tức lên tiếng.[Nếu phải đi giết Iro, tôi sẽ làm từ lúc mà chúng ta giao tranh với nhau, chứ không phải để cô phải chịu khổ sở bởi Alex đến mức này chỉ để đâm lén!]
“Ngươi nói thật không đó?” Iro thắc mắc.”Hay ngươi tính vỗ béo ta rồi mới giết thịt?”
[Objection (phản đối)!] Sabata hô lên phản bác. [Thân là hiệp sĩ, không có chuyện ta làm điều báng bổ và dị giáo như thế!]
“Pfff.” Iro đột ngột phì cười
“Eh?” Tôi ngạc nhiên đến mức thốt ra thay vì dùng thần giao cách cảm.
“Chẳng có loài săn mồi nào mà giống ngươi cả, bắt con mồi rồi mà không giết thịt, không chăn nuôi cũng chẳng quan tâm nó phán kháng hay cắn ngược, đã thế cứ một mực đòi kết bạn.” Iro nhìn tôi bằng gương mặt dịu hơn.”Ngươi đúng là sinh vật hai chân dị nhất mà ta gặp nào giờ đấy.”
[Vậy…sao.]
Khi nghe những lời đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Thật tốt khi cô ấy đã bớt căng thẳng hơn và có vẻ nói chuyện bớt cảnh giác quá mức.
“Mà nè, sao ngươi lại đi chung nhiều Orc thế? Bị chúng bắt làm tù binh hay gì?” Cô ấy nằm ngang và gác tay một bên đầu mà hỏi tôi
[Ah… uh…] tôi bối rối suy nghi giây lát để lựa lời ngắn gọn nhất trả lời. [Hiện tại… tôi đang… làm thần của bọn chúng…]
“Thần..!?” Iro tròn mắt nhìn tôi, như thể khó tin hoặc không hoàn toàn hiểu điều tôi đang nói.
[Ware Wa Mesiha Nari, HaHaha (ta là đấng cứu thế, hahaha)!]
Sabata cười phá lên rồi nói. May mắn thay, năng lực thần giao cách cảm chỉ cần là sinh vật biết nói là nghe được thay vì cần cùng loại ngôn ngữ để hiểu. Nếu không, Iro sẽ nghe mấy lời bông đùa đó chẳng khác gì những lời vô nghĩa.
“…Nghe điên thật đấy.” cô nàng dã thú ấy nhìn tôi với ánh nhìn đầy ngờ vực và có phần như mỉa mai.
[Tôi… không phủ nhận điều đó…] tôi trả lời một cách cay đắng vì sự thật cô ấy nói chẳng sai.
“Cớ gì ngươi đi làm cái trò hoang tưởng thế?”Iro nói mà nằm ngang với tay gác một bên đầu mà hỏi.
[Một phần… tôi muốn tìm cách bù đắp lại… những gì tôi đã làm với bộ lạc Kobold của cô…] tôi giải thích một cách vụng về.[Tôi đã yêu cầu làng Orc ấy trở thành đồng minh cũng như làm người giúp công việc tay chân cho những Kobold cũng như học hỏi họ.]
“Người làm bằng kiểu quái gì thế!?” Cô ấy hỏi với đôi tai dựng lên và tròn mắt kinh ngạc.
[Với trí tuệ thông thái của Sir Sabata, hiệp sĩ xứ Astora sẽ làm nên kỳ tích.] Spirit đó lại tự xưng danh thứ không tồn tại đâu ngoài Dark Souls.
[Cô có thể bỏ qua lời giới thiệu đậm mùi cosplay hoặc nhập vai của tên Spirit đó.] Tôi đính chính ngây lập tức mà không chút lưỡng lự.[Bọn tôi đã phải giao đấu và nói chuyện rất nhiều để thuyết phục được.]
“Vậy sao…” Iro gật gù ráng tiếp thu rồi hỏi tiếp.”Mà cosplay, nhập vai là gì thế?”
[Well… dạng như tự huyễn bản thân hoặc bắt chước một người khác, đại loại vậy…] tôi lúng túng giải thích đơn giản nhất có thể. [Tiện thể, tôi là LHan, nhưng cô có thể gọi là Han cũng được.]
“Khỏi lo, ta không quên cái tên của kẻ tiếp tay cho tên quái nhân hai chân kia thảm sát cả bộ lạc của ta đâu.” Nữ Barbarian đó nhìn thẳng vào tôi không mấy thân thiện.
“Ugh…” tôi ôm mặt hổ thẹn cũng như cắn rứt trước lời đó.
“Thế nhưng, “ Iro nằm ngửa ra rồi nói tiếp “ta cũng nói lời cảm ơn việc ngươi đã giúp bộ lạc ta thoát khỏi việc làm nô lệ cho Vr’tark.”
Cô ấy ngửa lên nhìn xa xăm vào trần nhà, với khuôn mặt trông khác là phức tạp. Tôi không rõ gương mặt ấy đang suy tư điều gì, là phẫn nộ, buồn bã hay nhẹ nhõm?
[V-vậy sao…]
Tôi vội đảo mặt đi chỗ khác khi nhận ra mình nhìn đối phương hơi lâu. Một phần nào đó, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm chút ít khi biết mình đã làm được điều gì đó.
“Bớt một tên bạo chúa sẵn sàng lấy người thuốc hạ của hắn làm đồ chơi hoặc giết để hả giận đúng là thoải mái hơn hẵng.” Iro thở dài một tiếng như thể gánh nặng nào đã được trút bỏ. “Thêm nữa, ta thắc mắc vì sao ngươi lại cố gắng làm những thứ điên rồ đến thế, rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta?”
[Tôi muốn… chúng ta có thể sớm vượt qua mọi hiềm khích… và trở thành bạn…] tôi lúng túng trả lời câu hỏi đó.
“Ngươi đúng là kẻ kỳ lạ.” nữ Barbarian đó nằm sải lai lên giường. ” Đến người trong bộ lạc cũng chẳng ai hiền tới quái đản như ngươi.”
[Tôi sẽ xem nó như lời khen ~.] Sabata trả lời một cách đầy tự hào.
Tôi lấy điện thoại ra xem đồng hồ và thấy đã đến giờ chiều rồi nên bèn ngồi dậy. Đồng thời, Sabata hiểu ý lấy lọ Potion of Other Side ra cho tôi.
“Ngươi làm gì thế?” Iro nhìn thấy mà hỏi.
[Well, tới lúc tôi phải về rồi.] Tôi trả lời trong khi bung cái chăn trên giường ra mà đắp cho Iro. [Tôi sẽ thử hỏi Alex chuyển cô giam lỏng trong phòng nào đó trong nhà thay vì giam cô dưới tầng hầm kia. Dù không chắc là anh ta chấp nhận hay không nhưng xin hãy ráng kiến nhẫn.]
“Vậy sao…” cô ấy nói với gương mặt trong có vẻ như thư giãn hơn.
[Chúc ngủ ngon và hẹn gặp lại, nàng mèo xinh đẹp ~.] Sabata nói lời chào đầy bông đùa trong khi tạt nửa lọ thuốc vào gương trong phòng.
“Ta là báo.” Iro phản bác một cách điềm tĩnh.
[Oops, tại gã phù thủy cứ gọi Miss Iro như thế suốt!] gã hiệp sĩ vội giải thích.
[À phải, tôi để vài cái hamburger và nước trái cây lại, cô để dành ăn dần.]
Tôi tạo ra cái bánh hamburger để trên bàn cùng với mấy cái cốc nước dừa đế phẳng. Ngay sau đó, tôi vội nói lời chào bước chân vào chiếc gương đang liên kết với căn phòng thế giới của tôi.
“Gặp lại ngươi sau, Han.”
Iro nói lời chào rồi nằm nhìn chăm chú tấm gương tôi bước qua. Chỉ đến khi tám gương mất đi hình ảnh phản chiếu của thế giới bên kia, cô nàng báo ấy mới chợp mắt mà nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.