Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chap : Chiến binh hoang dã
“NẰM XUỐNG!”
Sabata kêu lớn cảnh báo sự nguy hiểm rình rập, tôi nhanh chóng nằ úp xuống rồi chống chiếc khiên ngược hướng mũi tên bay đến! Nhìn từ độ cao mũi tên cắm trên bức tường nhà, rõ ràng nó không quá cao hay quá thấp tầm lúc tôi ngồi trên xe kéo. Đây rõ ràng là một cuộc đột kích!
“Kẻ thù ở đâu!? Cách bao xa!? Hình dạng như thế nào!? Bao nhiêu tên!?”
Tôi lên tiếng hỏi Sabata trong khi núp sau tấm khiên vảy rồng và tấm gỗ bao quanh thân xe kéo. Tôi thầm mừng vì không gom quá nhiều chiến lợi phẩm trong một lần kéo xe, nếu không thì giờ chẳng còn chỗ ẩn nấp trong cái xe kéo này!
RẦM RẦM
“…Kiếm địch nhanh lên đi Sabata!”
Tôi ẩn nấp mà run rẩy khi thấy mấy mũi dễ dàng xuyên qua mấy tấm gỗ của xe kéo, nó thậm chí còn va chạm mạnh vào tấm khiên vảy rồng tôi cầm mới dừng lại! Cái này rốt cuộc tên bắn bằng gì mà sát thương cứ như súng trường vậy!?
“Bình tĩnh nào, ta đang kiếm!” Spirit hiệp sĩ nói trong khi lơ lửng phía trước.
KENG
Xoẹt
“Ugh!”
Một cơn đau bất chợt nhói lên, sau đó ở bụng tôi chảy máu loan ra cả áo! Ngước nhìn lên, tôi thấy Sabata bị một mũi tên cắm trúng ngay bụng! Xem ra thương tích của cả hai bọn tôi đều bị liên kết với nhau nên khi Spirit hiệp sĩ này bị thương thì tôi cũng bị và ngược lại.
“Chết tiệt, đây là mũi tên ma thuật rồi!” Sabata rút mũi tên ra khỏi bụng mà gằn giọng.” Đủ mạnh để xuyên cả bộ giáp đáng tự hào của ta, tên thích khách này quả không tầm thường!”
Tôi cắn răng chịu đau rồi dùng một tay nắm chặt lổ thủng gây ra bởi mũi tên ma thuật trong khi tay còn lại giữ chặt chiếc khiên. Trong khi đó, gã hiệp sĩ lặn cả cơ thể xuống mặt đất ngay phía dưới chiếc xe kéo mà quan sát. Sabata thấy được những phát tên bay ra hướng đồng cỏ và bụi cây của khu vực River Gum!
“Tch, kẻ thù cứ di chuyển liên tục trong mớ bụi rậm…” Sabata tặc lưỡi khó chịu.
RẦM
Miếng gỗ cuối xe kéo bị vỡ hoàn toàn sau - phát tên bắn, tình thế lúc đó khiến tôi sợ tái cả người chẳng khác gì cảnh trong phim Shining! Một chân đã bị thương ở đầu gối, người ngợm bị trúng mấy hòn đá ném bằng ná rồi lại thêm mũi tên trúng ngay bụng, tình thế tôi lúc này thật sự là quá tệ! Thêm tấm gỗ của xe kéo dùng để chắn cho tôi đã vỡ, e rằng sức tôi cũng như độ cứng cái khiên vảy rồng thì sớm muộn gì cũng toang!
“Nhanh lên đi Sabata!” tôi kêu cứu gã hiệp sĩ trong khi lôi ra trong trái Goodeberry nhai ngồm ngoàm để nó sớm lành lặn các vết thương của tôi!
“Xong ngay thôi.” gã hiệp sĩ thò tay lên lấy một hòn quặng trong xe kéo rồi treo nó vào dây ná cầm trong tay còn lại. ”ORAAAAAAAA!”
Với cái dây ná từ đám Kobold cùng hòn quặng trong tay, Sabata phóng đi hướng về phía mấy bụi cây cách đó vài chục mét. Do nó ở quá xa, lại còn bị ngăn cách tầm nhìn bởi vô số bụi cây nên không cách nào chắc chắn được hòn quặng đó đã trúng hay không.
RẦM
Ngay khi chân tôi đã hết đau, máu đã ngưng chảy khỏi bụng, tôi nhảy ra khỏi xe kéo rồi lật cả cái xe dựng lên và làm đổ mọi thứ chứa bên trong nó. Sabata ngay lúc đó dùng sức để giữ cái xe đã bị lật lên để làm khiên chắn cho cả hai chúng tôi.
“Hah… hah… hên là Alex đưa đồ ăn quá phù hợp hoàn cảnh...” tôi thở muốn đứt hơi khi tim đập liên hồi như trống. ”Suýt nữa từ biệt cả nhà mà éo kịp báo luôn rồi!”
“Và sẽ không có bốn gã da đen nào đó đi vác quan tài cho ngươi nốt.” Sabata thò đầu xuyên qua thân xe kéo bị lật mà nhìn. “Kẻ địch bỗng dưng ngừng bắn, hm…”
“Có thấy kẻ địch nào không!? Chú có chọi đá trúng không!?” tôi dò xét tình hình từ gã Spirit trong khi tay niệm spell Produce Lightning để sẵn sàng.
“Ta thấy rồi…” Sabata nói với giọng nghiêm túc vô cùng.”Kẻ địch này… vượt xa lũ Kobold tầm thường rất nhiều…”
“Kh-không lẽ nào…” mặt tôi càng tái hơn khi nghe tình hình có vẻ càng xấu đi.
“Phải,” gã hiệp sĩ nói tiếp.”ta không chắc có thể trụ vững trước kẻ địch lần này nữa.”
Nghe tình cảnh đã xấu đến mức gã hiệp sĩ đầy tự tin cũng phải rụt rè thì tôi đoán hồi kết của mình đang đến gần! Không thể chần chừ thêm, tôi vội rút điện thoại ra nhắn tin cầu cứu Alex.
[Cứu tôi với Alex! Tôi bị kẻ địch mạnh đột kích!]
Tôi gửi tin nhắn xong rồi bắt đầu ngồi dậy chuẩn bị tư thế để bỏ chạy.
“Kẻ địch đang tới gần.” Sabata lên tiếng cảnh báo.
“Ch-chạy đi thôi!” tôi nhấc chân ngay khi nghe thấy lời cảnh báo hãi hừng.
“Đợi đã!” Sabata túm lấy cổ áo tôi ngăn cản.”Giờ mà ngươi chạy hớ hênh ra ngoài là thành nhím hoặc donut đấy!”
“Eeeek!”
Tôi ngày càng hoảng loạn hơn khi rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, giờ đây tôi thật sự lo sợ tột độ!
“Vậy thì…” tôi nuốt nước bọt. ”Phải đánh phủ đầu gây bất ngờ chiếm lợi thế rồi tính nước chuồn!”
“Được,” gã hiệp sĩ đồng ý.” địch đang tới gần.”
Ngay lúc đó, tiếng bước chân ngày càng tiến gần, tim tôi ngày càng đập mạnh hơn, mồ hôi làm ướt cả người tôi như tắm. Tôi ngoái nhìn sang bên cạnh của chiếc xe kéo, một bước chân của dã thú đầy lông màu đen và móng vuốt tựa như của sư tử!
“TÓM LẤY NÓ!”
Tôi dồn hết sức bình sinh hét thật to, để biến nỗi sợ thành sự đe dọa, lấy sự ẩn nấp hèn nhát của mình thành bất ngờ.
“Thứ lỗi.”
Sabata lao đến từ phía sau kẻ địch mà dùng kiếm chém vào chân kẻ địch rồi dùng hai tay nắm cả chuôi lẫn lưỡi kiếm kéo ngược lên khóa cổ kẻ thù hòng khống chế. Tôi lao ra khỏi chỗ ẩn nấp và tính vung bàn tay đang yểm sẵn spell Produce Lightning tấn công.
“Huh!?”
Tôi dừng tay lại ngay khi thấy rõ hình dạng kẻ địch. Không phải con quái vật to lớn ngoài sức tưởng tượng nào mà lại là một cô gái trẻ loài người! Cô gái đó trông vẻ ngoài chẳng hơn , trên người giống như mặc quần áo gì mà được bao bọc thứ gì đó giống như lông thú màu đen. Dẫu vậy mang ngoại hình con người, nhưng đôi tai không rõ của chó hay mèo trên mái tóc bạch kim, cặp đuôi dài phía sau cùng theo vuốt nhọn hoắc từ tay chân với con ngươi vàng sắc bén đầy sát khí, cô ta cứ như là người lai thú!
“GRAAAAAH!” Cô gái không rõ lai lịch đó gầm gừ và giãy giụa trông cứ như thú dữ.
“Thế này là nào!?” Tôi nhìn về phía Sabata mà bối rối.” Đây đâu phải quái vật!?”
“Ta có nói là quái vật đâu.” Sabata giữ chặt thanh kiếm chắn ngang cổ cô gái đó mà khống chế.
“… Chú nói kẻ thù mạnh hơn đám Kobold mà!?”
“Phải,“ gã hiệp sĩ hùng hồn đáp. “mạnh hơn và xinh đẹp hơn lũ Kobold bội phần!”
“…Và chính chú cũng nói éo có cửa đánh lại cô ta?”
“Phải… con tim của ta đã gục ngã trước vẻ đẹp của nàng.” gã Spirit nói một cách đầy tự hào.” Thật tội lỗi làm sao khi ta lại khiến một mỹ nhân thế này theo đuổi một cách gây gắt như thế.”
“…”
Tôi chính thức hạn hán lời với tên Spirit hiệp sĩ này. Dù không phủ nhận cô gái đó rất đẹp nhưng thế quái nào tên hiệp sĩ này lại dại gái tới mức đó chứ!? Bản thân tôi thật sự thích những cô gái đẹp, thế nhưng tại sao cái gã Spirit này còn đam mê tới mức quái đản thế này cơ chứ!?
“ĐỒ QUÁI VẬT!” cô gái đó gào thét lên.
“Huh!?” tôi lẫn Sabata đều sững sờ người ra trong giây lát. Cô ta rốt cuộc đang nói cái gì vậy!?
“KẺ SÁT NHÂN! ĐỒ TRỘM CẮP!” cô ta vùng vẫy và ngày càng gào thét dữ dội hơn.
“B-bình tĩnh đã nào, rốt cuộc là sa-“
“GRAAAAAAH!”
Bất chấp tôi ráng hỏi, cô ta vẫn cứ gào thét vùng vẫy ngày càng mạnh và điên dại hơn.
“Hello!? Bounjour!? Konichiwa!? Nin Hao!?” tôi ráng lôi thử mọi tiếng chào nào mà mình biết song biểu hiện cô ta không có chuyển biến tích cực nào!
“Cô ta không hiểu đâu.” Sabata nói với giọng nghiêm túc và dùng nhiều sức hơn. Có lẽ do tác dụng của Comperehend Language vẫn còn nên tôi hiểu được lời cô ta nói nhưng ngược lại thì không.
“GRAAAAAAH!”
Cô gào lên như mãnh thú, kế đến một cây cung từ hư không xuất hiện trong tay cô ta!
POW
“Ack!”
Cô ta bất thình lình vung cây cung phang trúng được ngay đầu Sabata. Bị đòn phản công bất ngờ khiến gã hiệp sĩ bị lơ là, cô gái dã thú đó thừa cơ hôi mà thoát khỏi sự cầm giữ từ lưỡi kiếm vô hình! Giây tiếp theo, nữ người thú hoang dã đó lao đến tôi bằng đôi mắt bậm trợn và nanh vuốt như muốn xơi tái con mồi!
XOẸT
“Agh!”
Tôi phóng luồng điện từ bàn tay để đối phó. Dẫu vậy, cô ta bất chấp luồng điện mà vẫn tiếp tục lao đến!
PHẬP!
“AAAAH!”
Tôi giơ cánh tay còn lại đang cầm chiếc khiên để chận lại, thế nhưng cô ta dễ dàng gạc nó sang một bên rồi nhắm cắn hướng vào cổ tôi!
“SABATA!”
Tôi hét lên kêu cứu, tôi vẫn còn sức vì kịp giơ tay còn lại theo phản ứng để bảo vệ chính mình. Nhờ sự đối phó nhất thời đó, cái cổ của tôi được toàn mạng và cẳng tay chịu thay. Thế nhưng nó sẽ không giữ được lâu, nhỏ người thú sớm nhả cẳng tay tôi ra rồi dùng sức lực vượt trội ghì chặt cả hai cánh tay tôi xuống đất chuẩn bị một nhát cắn ngay cổ không thể tránh hay chống đỡ được nữa!
“Special attack: Mega Destruction Dark Ball of Darkness and Destruction & Knuckles! (đòn tấn công đặc biệt: siêu cấp bóng đen hủy diệt của hắc ám và sự hủy diệt & nắm đấm).”
POW
“GRAH!”
Sabata tung cú phi cước vào hông của cô gái đó rồi hô lên cái tên tuyệt chiêu dài loằng ngoằng. Đối phương văng ra và tôi được giải thoát, song cô ta liền giương cung ra và bắn những phát tên về phía tôi!
“Chú nên làm thế sớm hơn!” tôi quát Sabata trong khi nắm chặt cái tay bị thương
“Cẩn thận đấy, hồi nãy ta cảnh báo ngươi không phải nói giỡn đâu.” Sabata rút thanh trường kiếm ra mà vung để chặn loạt tên tấn công, trong khi cô gái kia đang giữ khoảng cách xa dần.
“Chứ rốt cuộc chú cảnh báo cái vẹo gì vậy!?” tôi cáu tiết hơn khi gã Spirit mới nãy nói chuyện như đùa.
“Để ý trán cô ta không.” gã hiệp sĩ vẫn nói tiếp.
“Có gì à?” tôi chạy vào trong một căn nhà để ẩn nấp.
“Đó là chỗ ta quăng hòn sỏi bằng ná đấy…” Sabata nói với giọng nghiêm túc
“… Không… chút vết thương nào cả sao!?” tôi chợt nhận ra sự kinh hoàng mà bắt đầu lo sợ.
“Có trầy một chút nhưng… không mấy khả quan.”gã hiệp sĩ tiếp tục nói với giọng nghiêm nghị trong khi thò đầu xuyên qua tường mà tìm kiếm vị trí cô người thú kia.
Từ lời Sabata nói cho đến việc cô ta không thật sự thương tích gì sau khi trúng Produce Lightning, tôi hiểu ra rằng mình thật sự đụng đối thủ khó xơi rồi! Những phát tên chuẩn xác từ cây cung ma thuật tạo được tên, khả năng di chuyển và thể lực có thể đánh nhau và gây thương tổn được cả gã hiệp sĩ. Chưa dừng lại ở đó, mọi đòn tấn công của tôi lẫn Sabata đều không thật sự hiệu quả, cứ như cô ta là Barbarian (man di) dùng khả năng Rage (cuồng nộ)! Trên hết thảy, vì lý do nào đó mà cô ta lại gọi tôi là kẻ sát nhân, tên trộm cắp dù đây là lần đầu mới gặp. Não tôi thật sự không xử lý được để hiểu nỗi tình cảnh lúc này. Tại sao mình bị ám hại dù mới chỉ gặp lần đầu? Làm thế nào đối phó với kẻ mà chẳng sợ gì mọi đòn tấn công của tôi đây!? Hy vọng duy nhất của tôi là câu giờ cho tới khi Alex hoặc Eve tới hoặc trở về thẳng nhà, tất nhiên là khi tôi vẫn còn phải toàn mạng!
“Tình huống tệ nhất thì chúng ta phải giết hoặc bị giết.” Sabata nói những lời khiến tôi rợn người.
“…Nhưng.”
Tôi nhíu mày và nắm chặt tay, tại sao ngay khi tôi mới hạ quyết tâm thay đổi bản thân để trở thành con người ma tôi mong muốn thì lại phải dính lựa chọn thế này!? Tại sao khi tôi mong muốn trở thành anh hùng tiêu diệt quái vật, đạt được sức mạnh lớn mạnh hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, trở nên có ích hơn thì giờ lại mắc kẹt lựa chọn phải giết người!?
“Ngươi không cần phải áy náy đâu,” Sabata rút đầu khỏi tường rồi nhìn tôi nói.”Dù ta cũng chẳng muốn thanh kiếm này phải nhuốm máu một mỹ nhân đâu, nhưng sự an toàn của ngươi quan trọng hơn.”
“Sabata…” tôi nhìn gã hiệp sĩ đang thể hiện sự cảm thông.
“Well… quan trọng hơn một tẹo thui.” Spirit đó giơ nón trỏ và ngón cái cách nhau tầm cm.
Tôi rút trong Bag of Holding một trái Goodberry hòng chữa cẳng tay bị thương của mình. Tôi nhìn trái cây ma thuật trong tay mà phân vân, liệu rằng lấy mạng cô gái người thú mới gặp đó là cách tốt nhất?
“Không.” tôi lên tiếng.
“Huh?” Sabata nghiêng đầu.
“Đúng là nếu dùng vũ lực giết đối phương hoàn toàn thì mọi chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều.” tôi hít một hơi và nói tiếp. “Tôi từ chối!”
“…Ngươi đã chắc chắn điều đó chưa?” Sabata hỏi.
“Tất nhiên, bởi thứ tôi cần là sống sót và chiến thắng, và giết cô ấy không phải là thứ duy nhất để chiến thắng.” tôi trả lời trong khi nhai Goodberry giúp cẳng tay chảy đầy máu lành lặn. “ Bước đầu để thay đổi và trở thành anh hùng là phải nói không với việc chỉ giết người hoặc bị giết là giải pháp duy nhất!”
“Ngươi bất chấp việc mình sẽ bị giết?” Sabata hỏi tôi đầy cân nhắc.
“Quyết định khó khăn nhất cần ý chí mạnh mẽ nhất.” tôi giơ nắm đấm lên tựa như đang đeo cái găng gắn hòn đá.”Muốn làm anh hùng thì phải dùng nỗ lực tối đa.”
“Thế mới là công sự của ta chứ!” Sabata vác kiếm lên vai rồi rồi giơ ngón like.
Tôi ngồi dậy với cái khiên vảy rồng với tay còn lại cầm con dao bếp rồi bước đi tới cửa sổ quan sát nhưng vẫn giữ bản thân khuất khỏi cửa sổ. Như những gì tôi học từ game Metal Gear Solid, giữ bản thân khuất khỏi kẻ thù và nhận biết vị trí địch trước sẽ luôn cho ta lợi thế. Dù vậy, vì tôi đã chơi quá đủ, biết hạn chế thị giác của bản thân cho tới việc Sabata trước đó cũng tốn thời gian để nhận biết vị trí đối phương. Vì lẽ này, ưu tiên đầu tiên là giữ bản thân không để bị lộ vị trí bản thân!
“Tìm thấy cô ta chưa?” tôi hỏi.
“Những lúc thế này, ta ước mình có ống nhòm để dễ nhìn rõ mỹ nhân hoang dại ấy.” Sabata càm ràm.
“Nếu khó quá thì đành chuyển sang phương án khác thôi.” Tôi triển khai Produce Lightning rồi nói.” Đốt hết mớ cây cỏ để cô ta khỏi trốn được!”
“Một nước đi cục súc phết.”gã hiệp sĩ nhận xét tiếp.” Mặc dù như thế vẫn còn cả tá căn nhà cũ cho tới bị đổ nát để trốn.”
“Thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại thì tốt cho hai ta thôi.” Tôi quả quyết.
“ Ah...” Spirit đó thở dài đầy bi than.”Hy vọng nàng ấy không bị phỏng đến mức để lại sẹo.”
Một lần nữa tên Spirit hiệp sĩ lại nói thứ khiến tôi phải kìm nén cái sự thúc giục muốn đấm vào mặt gã này một phát!
RẦM!
“Ack!”
Một mũi tên khác bay tới nhưng lại từ hướng ngược lại hoàn toàn! Thay vì phía cửa sổ và phía tôi lẩn trốn khỏi cô gái người thú đó mà lại từ bức tường phía sau!
“HAN!”
Sabata hét lên rồi lao đến chặn lại mũi tên bằng thanh kiếm.
KENG
Mũi tên bị làm chệch hướng và đâm lủng bức tường phía tôi. Thanh kiếm của Sabata thì bị mẻ một miếng rõ ràng trên lưỡi. Lực bắn của cung tên ma thuật này rõ ràng còn mạnh hơn hẵng lúc trước! Một phát bắn chuẩn xác của cô gái người thú đó sẽ dễ dàng kết liễu mạng sống của tôi!
“...Chúng ta phải di chuyển thôi.” Tôi nắm chặt con dao và chiếc khiên.