Sắc Đẹp Khó Cưỡng

quyển 3 chương 62-3: em khóc, anh ôm em (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Tình Thâm cảm thấy trong lòng càng lúc càng bất an, cô nghĩ tới mớ thuốc gây ảo giác, còn có Phương Thành…

Từng tài liệu một được mở ra, từng tiêu đề được nhanh chóng lướt xem.

“Tìm được rồi.”

Hứa Tình Thâm mạnh mẽ kéo thần trí mình trở về. Tưởng Viễn Chu tiến lại thêm một bước. Cảnh sát Phương chỉ vào màn hình máy tính, nói: “Người ủy thác vậy mà chính là cô Vạn.”

“Vạn Dục Ninh?”

“Phải.”

Tưởng Viễn Chu nhíu chặt mày: “Nhà họ Vạn khi đó đã suy sụp rồi, cô ta lấy đâu ra tiền đi mời Phó Kinh Sênh?”

“Trên đây cũng ghi lại, Vạn Hâm Tăng trước đây từng tiếp xúc với Phó Kinh Sênh. Sau đó ông ta ý thức mình có khả năng sẽ xảy ra chuyện, nên đã gửi một số tiền cho Phó Kinh Sênh trước, bảo hắn đồng ý làm cho Vạn Dục Ninh một chuyện. Thuốc gây ảo giác của bệnh viện là Phó Kinh Sênh an bài, còn nữa, mọi người xem…” Cảnh sát Phương kéo hồ sơ xuống, chỉ vào chỗ chính giữa.

“Phương Thành bệnh nặng. Vạn Dục Ninh yêu cầu toàn bộ bệnh viện đều không được chữa trị cho anh ta, còn có…”

Nghe hai chữ “còn có”, Hứa Tình Thâm càng thấy kinh hồn táng đảm. Việc Phó Kinh Sênh làm, không chỉ dừng ở một chuyện, hai chuyện, từng chữ còn có đều chọc mạnh vào trái tim Hứa Tình Thâm.

Cô không dám nghe tiếp, nhưng rồi lại không thể không nghe.

“Phương Thành bị tiêm thuốc phiện cũng nằm trong kế hoạch.”

Những chuyện đó phảng phất như mới phát sinh ngày hôm qua. Hứa Tình Thâm nhớ rất rõ, lúc trước nếu không có Tưởng Viễn Chu, hậu quả sẽ thảm biết bao nhiêu?

“Thế nên, tất cả toàn bộ đều là Phó Kinh Sênh làm?”

Hứa Tình Thâm lung lay sắp khụy. Sau khi bị tiêm thuốc phiện, bệnh tình của Phương Thành chuyển biến xấu rất nhanh. Cô thì sao, bị hãm hại dồn dập, cuối cùng mắc vào mạng sống của Tưởng Tùy Vân, rồi bị đuổi ra Cửu Long Thương một cách chật vật, thê thảm. Còn cả chuyện Tưởng Viễn Chu tìm được đường sống giữa chỗ chết, vết thương của anh đến giờ vẫn chưa lành, còn cả…

Từng việc từng chuyện như dệt thành một cái lưới dày dặc để Hứa Tình Thâm bước vào.

Cô lệ rơi đầy mặt, đứng im lảo đảo muốn sụp, hai chân mất đi lực chống đỡ, dường như lúc nào cũng có thể té ngã.

Hứa Tình Thâm nghe bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô: “Tưởng tiên sinh!”

Cô chưa lấy lại được tinh thần, đắm chìm trong cơn sửng sốt và bi thương trong lòng, khó thể kìm chế được. Cô nghe thấy có tiếng bước chân hỗn độn truyền đến. Khó khăn lắm mới ngẩng mắt lên được, cô nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang bước nhanh ra ngoài; Lão Bạch kéo cánh tay anh, cả cảnh sát Phương cũng chặn anh lại.

“Anh Tưởng, anh bình tĩnh một chút!”

Anh không bình tĩnh được.

“Các anh cũng thấy rồi đấy, những việc đó tất cả đều là một tay hắn xếp đặt, tôi phải giết hắn!”

“Tưởng tiên sinh!” Lão Bạch giương cao âm điệu: “Đây là cục cảnh sát, ngài bình tĩnh một chút!”

Tưởng Viễn Chu hất anh ấy qua, Hứa Tình Thâm nhìn thấy một bên khuôn mặt anh xanh mét, thậm chí có chút dữ tợn. Đã bao lâu rồi Hứa Tình Thâm không thấy anh bùng giận như vậy?

Anh đẩy người trước mặt ra, đang muốn lao tới phòng thẩm vấn. Xung quanh truyền đến những âm thanh ầm ĩ, lỗ tai Hứa Tình Thâm dội ong ong, cô bỗng nhiên không đứng được nữa, ngã phịch xuống ngồi trên mặt đất.

Lúc ngã xuống bị đụng phải chiếc ghế dựa bên cạnh, cô không có cảm giác nào khác, chỉ cảm thấy đau, đau đến mức cô muốn khóc.

“Tưởng phu nhân!” Lão Bạch không ngăn được Tưởng Viễn Chu, ngoái đầu lại thấy Hứa Tình Thâm ngã ngồi ở đó, anh ấy gọi to.

Tưởng Viễn Chu theo tầm mắt của Lão Bạch nhìn lại. Thấy Hứa Tình Thâm cũng không đứng dậy, ngồi nơi đó không kìm được mà chảy nước mắt, tim anh chợt đau đớn kịch liệt. Anh từ từ lấy lại bình tĩnh, sau đó bước nhanh tới chỗ Hứa Tình Thâm.

Đi tới bên cạnh cô, Tưởng Viễn Chu không khỏi ngồi xổm xuống. Đôi tay Hứa Tình Thâm để trên đầu gối. Cô đang khóc, chỉ là không khóc ra tiếng, cô nhắm hai mắt, nước mắt từng dòng từng dòng chảy xuống

Tưởng Viễn Chu vươn tay phải ra, bàn tay dán sau cổ Hứa Tình Thâm. Anh nhẹ nhàng dùng một chút lực, ấn cô vào ngực mình.

Cô khóc tới nỗi hai vai đều đang run rẩy. Tưởng Viễn Chu xoa xoa đầu cô. Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu sợ cô ngồi dưới đất lạnh liền đưa tay bế cô lên.

Hứa Tình Thâm cảm giác người nhẹ bẫng, vội giãy ra.

“Thả tôi xuống.”

“Đừng nói!”

Anh cứ như vậy ôm cô đi ra ngoài, người trong văn phòng ai ai cũng nhìn. Lão Bạch yên lặng mà đi theo sau bọn họ.

Chóp mũi Hứa Tình Thâm càng thêm xót. Ra tới ngoài hành lang, Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế, anh ôm chặt Hứa Tình Thâm, để cô ngồi trên đùi mình.

“Tôi… Tôi không sao cả.”

Hứa Tình Thâm chùi nước mắt. Tưởng Viễn Chu thấy thế liền đẩy tay cô ra. Anh dùng bàn tay lau lau trên đôi mắt cô.

Nhưng anh càng như vậy, Hứa Tình Thâm lại càng muốn khóc, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt mà rớt xuống. Tưởng Viễn Chu dứt khoát dùng tay che mắt cô lại.

“Tình Thâm, nói cho cùng những chuyện đó đều đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa!”

“Anh khuyên tôi như thế, vậy còn anh thì sao, anh có thể không nghĩ tới ư?”

Tưởng Viễn Chu ghé đầu lại gần, dựa sát vào trán cô. Một tay anh vòng ôm sau lưng Hứa Tình Thâm, anh lại càng dùng sức ấn cô vào lòng mình.

Có một số việc, Hứa Tình Thâm trăm lần triệu lần không ngờ tới, ví như…

Ví như Phó Kinh Sênh hóa ra đã biết cô từ lâu như vậy.

Cô luôn nhủ lòng ghi nhớ vào thời điểm khó khăn nhất của mình, Phó Kinh Sênh đã giúp cô, cho cô một chỗ để nương náu, mang tới cho cô một mái nhà.

Đối với Hứa Tình Thâm khi đó mà nói, không có gì quan trọng hơn chuyện này.

Nhưng thế nào Hứa Tình Thâm cũng không ngờ, hết thảy những khó khăn từ ban đầu của cô lại cũng đều bắt nguồn từ người đàn ông này.

Có phải rất châm biếm, rất buồn cười không?

Mặt Tưởng Viễn Chu dán chặt vào cô. Cô khóc rất dữ, nước mắt làm ướt cả mặt anh, nhưng Tưởng Viễn Chu không an ủi cô được.

Trên hành lang còn có người bước nhanh qua. Phó Kinh Sênh nhận tội, đây là chuyện lớn nhất, tất cả mọi người đều vì chuyện này mà bận rộn. Hứa Tình Thâm không muốn bị ai nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình, cô vội lấy hai tay che mặt mình lại.

Tưởng Viễn Chu thấy thế liền kéo tay cô xuống, sau đó ấn mặt cô vào trong lòng mình.

Anh coi cô tựa một đứa trẻ mà ôm vào lòng, để cô cứ khóc. Hứa Tình Thâm tay nắm lấy áo sơ mi của anh, cũng không đẩy anh ra.

Lão Bạch ở bên cạnh, không xen vào câu nào.

Hồi lâu sau, cánh tay Tưởng Viễn Chu đã tê rân. Anh duy trì tư thế đó không nhúc nhích, cằm gối lên đỉnh đầu Hứa Tình Thâm. Cô động đậy, sau đó ngẩng đầu lên.

“Buông tôi ra đi, tôi thật sự không sao.”

“Muốn vào gặp hắn không?”

Dù thế nào, Hứa Tình Thâm khẳng định cũng có rất nhiều lời nói muốn hỏi hắn chứ? Dù sao cũng là người đã sống bên mình hai năm.

Cô rũ mắt xuống.

“Gặp anh ta? Nói cái gì đây?” Hứa Tình Thâm ngay sau đó lắc lắc đầu.

“Tôi không muốn gặp.”

Tưởng Viễn Chu đáp lại: “Được, không gặp.”

“Tôi với anh ta không có gì để nói.”

Hứa Tình Thâm định đứng dậy, Tưởng Viễn Chu lại không buông cô ra.

Hai năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng cái gọi là ân tình toàn bộ đều được hình thành dựa trên những tổn thương.

Người cô quan tâm, người cô yêu, từng người chết đi, hoặc thiếu chút nữa mà chết, mà tất cả đều là việc Phó Kinh Sênh làm, chỉ riêng điểm này Hứa Tình Thâm cũng đã không cách nào lại đi gặp Phó Kinh Sênh.

Tưởng Viễn Chu đỡ vai cô, hai người cứ ngồi như vậy. Lão Bạch cúi mặt, Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, hai người họ, hai cái tên này vốn dĩ chính cột ở bên nhau, nhưng giữa chừng lại bị kẻ có ý tháo ra.

Mỗi một bước bọn họ đi đều gian khổ vô cùng, hy sinh người thân yêu nhất, cũng từng làm tổn thương nhau sâu sắc nhất, mà tất cả những việc đó, chỉ vì có kẻ không muốn cho bọn họ bên nhau, có kẻ muốn chen vào giữa bọn họ.

“Tôi muốn về.” Hứa Tình Thâm chùi nước mắt trên mặt.

“Căn nhà hẳn sẽ lập tức bị niêm phong thôi, tôi phải về thu dọn đồ.”

Một chân cô đặt xuống đất lại bị Tưởng Viễn Chu kéo trở về.

Anh gắt gao ôm cô không chịu buông.

“Hứa Tình Thâm, nhà bị niêm phong, em định đi đâu? Đi theo anh đi? Nhất định là vậy!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio