Chuyển ngữ: Diệp Thần
Ngày đó lúc Lục Phồn và Giản Ngộ Châu quay lại tổ quay phim, trời đã chuyển về khuya, phần lớn mọi người đều không nhận ra Giản Ngộ Châu đã biến mất cả ngày, ngoài hai tên lúc nào cũng lo cho vấn đề chung thân đại sự của anh là Trần Tiêu và tiểu Trương. Bọn họ gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, tất cả đều không ai bắt máy, hai người lặng lẽ tính toán, có khi nào tên kia bị từ chối nên chui vào một góc ngồi khóc lóc rồi không, hay là thành công nên quên luôn chuyện quay phim đây rồi.
Trần Tiêu và Tiểu Trương đợi dưới chân núi rất lâu mới thấy một bóng người phía trước. Hai người nhìn kĩ thì nhận ra Giản Ngộ Châu, lúc anh đến gần, trên cổ anh có một cặp gấu bông tình nhân, còn Lục Phồn thì nằm ngủ trên lưng, họ nhất thời kinh ngạc đến cằm rơi xuống đất.
Giản Ngộ Châu đi tới cạnh bên, Tiểu Trương há hốc miệng: “Anh Giản……”
Giản Ngộ Châu liếc cậu một cái, ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng.
Trần Tiêu như cười như không khoanh hai tay trước ngực: “Thành thật khai báo, có chuyện gì xảy ra rồi?”
“Trở về rồi nói.” Anh quay sang nhìn xem Lục Phồn có bị đánh thức hay không, trong mắt lóe lên nét vui sướng ngọt ngào. Hai người kia hít sâu một hơi, thì thầm: “Không lẽ cậu ta gặp quỷ núi, nên bị nhập vào rồi?”
“Đừng nói nữa, nổi hết da gà lên rồi đây.”
Giản Ngộ Châu không để ý tới họ, bước về phía trước.
Trần Tiêu càng nhìn mà tim như nát vụn. Thế là xong, lão xử nam cũng có người yêu rồi, hoa hoa công tử như anh biết tìm kiếm ở đâu? Chẳng lẽ phải đợi đến năm bốn mươi tuổi rồi làm một đóa hoa đơn côi nữa à?
Tiểu Trương hồi phục tinh thần: “Đúng là không dễ dàng gì, với thủ đoạn cưa gái của anh Giản mà lừa được Lục Phồn vào tay thì quả là kỳ tích.”
Giản Ngộ Châu bước đằng trước tất nhiên cũng nghe được câu mà cậu ta vừa nói, dưới chân lảo đảo, anh vội quay đầu lại trừng mắt. Gì đây, đang nghi ngờ nhân cách mị lực của anh à? Anh không cần thủ đoạn gì đâu nhé, cái anh dựa vào là nội tâm tốt đẹp biết chưa!!
“Anh Giản à, hai người kiếm con gấu này đâu vậy, có lẽ nào Lục Phồn biết anh thích ôm gấu bông nên tặng cho anh à.”
Giản Ngộ Châu: “………”
Anh cắn răng nói: “Phần thưởng trò chơi, giờ chơi cái gì cũng tặng gấu bông, chả có tí sáng tạo nào cả.”
Trần Tiêu và Tiểu Trương sửng sốt, sau đó cùng lúc nở nụ cười, thầm nghĩ, không phải anh thích cái này lắm sao, miệng nói vậy chứ thực ra thích muốn chết ấy chứ. Bọn họ mỗi người cầm giúp anh một con, Lục Phồn ngủ rất sâu, ba người đi đường thỉnh thoảng còn cãi nhau cô vẫn không tỉnh giấc, đến lúc Giản Ngộ Châu thả cô xuống giường cô mới mở mắt ra: “Đến rồi à?”
Giản Ngộ Châu khẽ ừ.
“Anh vẫn cõng em suốt à?” Cô có hơi ngượng ngùng, bất tri bất giác đã ngủ thiếp trên lưng, cõng lâu như vậy chắc chắn là mệt lắm rồi.
“Không nặng lắm, em nặng thêm cân nữa cũng được.”
Lục Phồn thấy buồn cười. Nhất thời cũng không ai lên tiếng, Giản Ngộ Châu lẳng lặng ngồi bên giường nhìn cô, Lục Phồn bị anh nhìn đến đỏ bừng cả mặt, đành chống người ngồi dậy: “Anh…. không về phòng nghỉ ngơi sao?”
Hình như lúc này Giản Ngộ Châu mới nhận ra anh nên về phòng mình: “Anh về phòng đây, em nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.”
Lục Phồn định đi tắm rồi mới ngủ lại, cảm giác dính dính khiến cô hơi khó chịu, xuống giường đi tới tủ quần áo, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giản Ngộ Châu ngập ngừng đứng ngoài cửa phòng: “Còn có việc gì sao?”
Giản Ngộ Châu có hơi khó mở lời, anh ho nhẹ một tiếng, rồi lấy con gấu bông sau lưng ra, đường đường chính chính nói: “Phần thưởng đó, cho em.”
“Anh giữ đi, anh thích mà.”
Giản Ngộ Châu: “….Anh có một con rồi.”
Lục Phồn cười cười, nhận lấy con gấu bê về giường: “Vậy được.”
Giản Ngộ Châu yên lặng nhìn cô, đắn đo một lúc lâu mới hỏi: “Em còn nhớ lúc xuống núi đã nói gì không?”
Lục Phồn ngẩn ra, dở khóc dở cười: “Dĩ nhiên em nhớ, chẳng lẽ anh tưởng em nói mớ à.”
“Không phải.” Anh lập tức phủ nhận, trầm mặc một giây sau: “Anh chỉ cảm thấy, nếu chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, trước khi đi ngủ hẳn nên hôn chúc ngủ ngon em nhỉ?”
Hóa ra là nhắc cô nghĩa vụ làm người yêu à….. Lục Phồn buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của anh, cô lại thấy thẹn thùng.
Giản Ngộ Châu biết cô đã đồng ý, anh cúi đầu nhìn xuống. Trên đôi má của cô đã phủ hai rặng hồng, ánh mắt né đi đúng là đang thẹn thật. Lòng ai đó cũng vui mừng không thôi, lòng bàn tay tê rần, không biết phải làm sao.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, Lục Phồn thầm nghĩ, thôi đừng mong tên ngốc này nghĩ ra được gì. Cô ngẩng đầu đón ánh mắt của anh, kiễng chân hôn lên mặt anh một cái, rồi cầm đồ ngủ chạy ra khỏi phòng: “Em đi tắm đây.
Giản Ngộ Châu sững sờ tại chỗ, tim thình thịch, mặt đỏ bừng.
…………. Sao mặt lại nóng thế này, thôi xong, chắc là mắc mưa nên cảm rồi. Anh sờ soạng trán mình, lẩm bẩm hai câu rồi tủm tỉm quay về phòng.
Ngày thứ hai, Giản Ngộ Châu cảm thấy cái miệng quạ đen của mình nói đâu trúng đó, trán nóng hầm hập. Tổ quay phim đang quay đuổi tiến độ, nam chính không thể ngã trên giường vào lúc mấu chốt thế này được, không thể làm gì khác họ đành đổi phần diễn của diễn viên khác lên trước.
Vốn Giản Ngộ Châu muốn cậy mạnh bò xuống giường làm việc, nhưng lại bị Tiểu Trương và Trần Tiêu ngăn cản, giờ anh sốt tới độ, không sợ tai nạn chết người à.
Chẳng qua Giản Ngộ Châu đâu thèm nghe lời họ, cuối cùng Trần Tiêu lôi vũ khí Lục Phồn ra, anh mới an phận ngoan ngoãn nằm trên giường.
Sau khi Lục Phồn biết anh bị sốt vẫn luôn ở bên anh, anh cũng không chịu ngủ, cứ yên lặng nhìn cô. Uống thuốc hạ sốt xong nhiệt độ vẫn không giảm, Lục Phồn đặt tay lên trán anh, nhíu mày. “Sao đột nhiên lại sốt?”
Là do hôm qua dính mưa sao? Anh đưa áo khoác cho cô, còn bản thân lại dầm mưa như thế. Giản Ngộ Châu thấy vẻ mặt lo lắng của cô: “Chỉ nóng một chút thôi, không sao đâu, ngủ một giấc là được.”
Ngay sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Anh nghĩ tại hôm qua em hôn anh nên nhiệt độ mới cao thế đấy, giờ em mà hôn thêm cái nữa chắc anh vào viện mất.”
Lục Phồn trừng mắt nhìn anh, không biết nên cười hay mắng: “Anh còn tâm trạng nói đùa à? Nếu em bắt được anh muốn chuồn ra ngoài, em bảo Trần Tiêu cột anh vào giường đấy.”
Giản Ngộ Châu biết cô quan tâm đến mình, lòng đắc ý vô cùng: “Nếu em ngồi đây anh sẽ không chuồn đi.”
Lục Phồn vỗ vào trán anh một cái, cười khẽ: “Để em nấu cho anh bát cháo, anh nghỉ ngơi cho tốt, biết không?”
Giản Ngộ Châu lưu luyến kéo tay cô: “Anh biết rồi.”
Từ tối hôm qua người này cứ có gì là lạ, không biết có phải cháy hỏng đầu rồi không. Mặc dù Lục Phồn nghĩ vậy, trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, bước vào bếp.
Chờ Lục Phồn rời đi, Tiểu Trương mới rón rén chui vào. Giản Ngộ Châu liếc cậu một cái, thoáng chốc đã quay lại hình tượng lạnh lùng cao ngạo. Tiểu Trương ngồi trên giường bệnh, cười ha ha: “Anh Giản, chia sẻ với em một chút, anh theo đuổi Lục Phồn kiểu gì ấy.”
Giản Ngộ Châu nhẹ nhàng đáp: “Cậu quan tâm làm gì?”
Tiểu Trương không vui: “Anh Giản, hẹn Lục Phồn đi thám hiểm cũng là ý của em, sao anh lại qua cầu rút ván thế.”
Không nhắc tới còn tốt, nhắc rồi lại khiến anh nhớ đến việc Lục Phồn biết chuyện anh sợ sâu, hình tượng cả đời bị hủy trong một giây, anh hừm hừm nghiêm mặt.
Tiểu Trương vừa nhìn đã biết trong rừng đã có chuyện không vui, lập tức lái sang chuyện khác: “Không nói cũng không sao, anh trở về an toàn là tốt rồi.”
Giản Ngộ Châu cảm thấy mình là một ông chủ rất có tình người, dù Tiểu Trương có chân chó thế nào, lại còn là một đồng đội như heo, nhưng ít nhất cậu cũng từng giúp anh, trước giờ anh đều thưởng phạt phân minh như thế: “Xét thấy cậu cũng có công, tôi quyết định tăng lương cho cậu.”
Tiểu Trương vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn ông chủ, ông chủ phát tài!”
Phát tài thì không cần, Giản Ngộ Châu thầm nghĩ, sớm cưới vợ mới là chính sự.
Lục Phồn kiểm tra xem thử, rồi dùng gừng, củ cải, đường đỏ nấu thành một nồi cháo.
Giản Ngộ Châu đang tựa vào tường đọc sách, thấy cô bước vào thì vội bỏ ra ngay.
“Nhân lúc còn nóng thì mau uống đi, hạ sốt trừ lạnh.”
Giản Ngộ Châu nhận lấy bát, uống một hớp: “Hơi đắng.”
“Ơ, em có thêm đường rồi mà, sao đắng được?” Lục Phồn nghi ngờ nếm thử một chút: “Đâu có đắng.”
Giản Ngộ Châu đưa mắt nhìn theo bát, quay đến chỗ Lục Phồn vừa chạm vào rồi từ từ uống hết: “Ừ, ngọt.”
Lục Phồn ngây ra một chút mới kịp phản ứng lại, vừa bực mình vừa xấu hổ.
……… Thôi, không so đo với người đang nóng đầu như anh.