Sắc Dịch Huân Tâm

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian này thủ cung sa vẫn luôn cố để liên lạc với tôi. Dĩ nhiên, là đơn phương. Tôi cảm thấy bản thân ít nhiều cũng mang tâm trạng giận cá chém thớt, cho nên điện thoại không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, dù anh ta có đến trường học của tôi, tôi cũng đi đường vòng.

Những ngày qua tôi cũng không có kiểu sống mơ mơ màng màng như tôi nói lúc ấy, mà thái độ khác thường quay về trường đi học.

Cả ngày, hai điểm trường học và nhà cũng tạo thành một đường thẳng, thấm thoát, cũng gần một tuần tôi không đến bệnh viện.

Tôi biết nếu tôi không đến, có lẽ mẹ sẽ mời hộ sĩ, trong lòng sẽ oán trách ông anh tôi đây không để ý đến em trai, nhưng trong lòng lại càng vui vẻ, dù sao hộ sĩ chăm sóc cũng tốt hơn ông anh trai cẩu thả này.

Mà Tạ Sơ…

Tôi không hiểu đượcTạ Sơ, có lẽ cậu ấy sẽ tức giận nổi nóng, càng có thể sẽ sung sướng, mắt không thấy tâm không phiền.

Nghĩ như vậy khiến tôi thật sự đau lòng, trong lòng có chút khó chịu, lại mang theo chút giải thoát. Những thứ cảm xúc phiền lòng này cùng tình cảm không cách nào khống chế, tôi sẽ không cần lo lắng, qua được là tốt, tôi vẫn luôn tự nói với bản thân như vậy.

Hôm đó Brown tìm tôi, anh ấy định đến một ngọn núi cách đó không xa tìm linh cảm, anh ấy biết trên núi có ngôi miếu, nghe nói bùa trên đó rất linh.

Tôi và anh ấy chat webcam, trong cái khung nhỏ đó, tôi cười anh ấy đi du học về lại vẫn mê tín như vậy, Brown dựng di động ở một bên, đang thu dọn đồ đạc.

Nghe tôi nói như vậy, động tác của anh ấy dừng lại, vô cùng chân thành nói: “Dã, đôi khi bùa có tác dụng hơn người, nó có thể khiến cậu an tâm.”

Tôi biết Brown có chút chuyện đau lòng nên cũng rất biết điều không chạm vào vết thương cũ của anh ấy.

Đang muốn nói sang chuyện khác, tôi liền nghe Brown nói tôi chờ một lát, có người đang gõ cửa.

Tôi chán chết nằm chờ anh ấy, lại nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Brown, tiếng nói rất mơ hồ, nhưng âm thanh rất lớn. Tôi ở bên này gọi anh ấy vài tiếng, anh ấy đều không đáp lại.

Có thể mơ hồ nghe được Brown đang hét, muốn người đó đi ra ngoài.

Tôi lập tức đứng lên, vừa mặc quần áo vừa cầm di động gọi mấy tiếng. Thật sự không nhịn được, tôi lập tức chạy đến nhà Brown.

Vừa xuống dưới, cửa chính liền mở ra, có người được đỡ đi vào, là Tạ Sơ!

Tôi có chút kinh ngạc, không khỏi thốt lên: “Sao cậu lại về, bác sĩ nói cậu có thể xuất viện sao?”

“Bác sĩ nói có thể về nhà, chỉ là vẫn không thể vận động quá nhiều mà thôi.”

Nói đến đây, Tạ Sơ còn cười với tôi một cái.

Sắc mặt Tạ Sơ còn rất kém, người cũng gầy đi trông thấy. Có lẽ lâu như vậy không gặp, cậu ấy cũng nghĩ thông, không âm dương quái khí nữa.

Nhưng hôm nay không biết Brown xảy ra chuyện gì, trong lòng tôi rất vội, cũng không thể nghĩ nhiều như vậy.

Cho nên hỏi cậu ấy xong, tôi lập tức dặn dò hộ sĩ chăm sóc Tạ Sơ thật tốt, bản thân thì vội vã ra ngoài.

Không nghĩ đến lúc đi lướt qua, Tạ Sơ lại kéo tay tôi, lòng bàn tay cậu ấy lạnh như băng, bản thân cũng không có tinh thần nhìn tôi: “Anh trai, chúng ta cùng ăn bữa tối đi.”

Tôi nhìn cậu ấy, hiện tại tạm thời không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể vỗ lên cánh tay đang nắm lấy tay tôi của cậu ấy một cái: “Tôi thật sự có chuyện, lần sau đi.”

Mặc dù trong lòng đang tiếc lần chủ động lấy lòng này của Tạ Sơ, nhưng có lẽ Brown đang gặp nguy hiểm, có thế nào tôi cũng không thể chậm trễ.

Tạ Sơ không chịu buông tay, tôi chỉ có thể mạnh mẽ đẩy tay cậu ấy ra.

Cũng không biết có phải dùng lực không ổn hay không, Tạ Sơ kêu đau một tiếng, ôm chặt bụng.

Tôi thầm hoảng hốt, muốn đi lên xem vết thương của cậu ấy có đáng ngại hay không. Nhưng Tạ Sơ lại dãn chân mày, cười từ chối: “Em không sao, không bị thương, anh vội thì đi trước đi.”

Tạ Sơ vẫy tay nói hộ sĩ qua đỡ mình, quay người lên tầng.

Tôi đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Tạ Sơ hồi lâu, cuối cùng tôi thở dài, nhanh chóng bước ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio