Quay về khách sạn, tôi lại gọi điện thoại cho Tạ Sơ, nhưng cậu ấy tắt máy.
Có chút bất đắc dĩ, tôi nghĩ lại chuyện hôm nay, theo bản năng bắt đầu soạn một tin nhắn, định giải thích cho cậu ấy.
Nếu không nếu thật sự lên báo, sau khi về nhà đừng nói ăn bánh cậu ấy làm thêm một lần nữa, sợ rằng chỉ bàn về chuyện phong cảnh, cậu ấy cũng muốn đánh tôi.
Sau khi gửi tin nhắn đi, tôi ném điện thoại sang một bên, cố ý mở chế độ bình thường, phòng việc để lỡ điện thoại hay tin nhắn.
Tắm xong đi ra, không có. Cơm nước xong, không có. Xem một bộ điện ảnh đến nửa đêm, vẫn không có.
Ôm chút mong đợi lại gọi điện qua, vẫn tắt máy.
Tôi thầm cảm thấy có chút không đúng, nhìn đồng hồ, bây giờ cũng không tiện gọi về nhà, chỉ có thể đợi đến ngày mai lại tính tiếp.
Nghĩ lại cũng chỉ còn hai ngày nữa là có thể về nhà, cũng không cần gấp.
Trong lòng ngổn ngang đủ thứ chuyện, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, chuông điện thoại vang lên dồn dập. Đêm hôm qua tôi ngủ muộn, lúc tiếng chuông vang lên, tôi còn đắm chìm trong mơ màng, chỉ thấy giấc mơ đang phát nhạc.
Đó là một loại trạng thái rất mệt mỏi, đến lúc tôi mở mắt ra, chuông di động đã ngừng lại.
Tôi mở đôi mắt hơi đau nhức ra, mò điện thoại di động, là một số điện thoại không biết.
Thấy hơi kỳ quái, tôi gọi lại.
Lần này phải mất một lúc mới có người nhận.
Bất ngờ là, đầu bên kia di động là mẹ Tạ Sơ, mẹ kế của tôi.
Ở đầu bên kia bà xấu hổ cười, ân cần hỏi han, lôi ra một đống các điều vô nghĩa.
Tôi còn chưa tỉnh táo lắm, mơ màng trả lời mấy câu.
Sau đó tôi nghe bà ở đầu bên kia cười nói: “A Dã, mẹ thấy tin tức rồi, đứa trẻ như con thật sự không thể khiến người ta bớt lo. Nhưng nếu đứa trẻ kia được thì con đưa về nhà đi, mẹ và ba con cũng muốn gặp một lần.”
Tôi nghe câu nói này của bà ta, đột nhiên giật mình: “Mẹ, những cái đó là hiểu lầm, tin tức đều đang nói bậy bạ, mẹ và ba đừng xem là thật.”
“Được được được, con xem, mới sáng sớm mẹ đã gọi cho con, con ngủ trước đi. Mẹ bên này còn có chút việc.”
Tôi còn chưa kịp nói gì thêm, bên kia đã cúp máy.
Nắm chặt di động, tôi cảm thấy không đúng. Mẹ Tạ Sơ chưa bao giờ gọi cho tôi, còn là dùng một dãy số lạ, chẳng lẽ là vì chuyện tối hôm qua?
Đầu tôi đau nhức, nghĩ lại hay là gọi điện thoại cho Tạ Sơ lần nữa, bên kia vẫn tắt máy.
Nghĩ tới ánh mắt mẹ kế trước khi rời đi, lại nghĩ tới dấu bàn tay trên mặt Tạ Sơ, tim tôi đập nhanh, chẳng lẽ chuyện của Tạ Sơ với tôi bị phát hiện?
Lúc nào? Vào ngày sinh nhật Tạ Sơ, mẹ cậu ấy đi vào phòng cậu ấy? Hay lúc tôi gặp tai nạn, biểu hiện của cậu ấy không ổn lắm?
Tâm sự nặng nề, tôi vò đầu, đứng dậy mặc quần, tôi tính về nhà.
Dù có bị phát hiện hay không, tôi cũng không thích cảm giác bị gạt này.
Có chuyện gì thì mọi người thoải mái nói ra.
Đừng nói tôi và Tạ Sơ còn chưa thật sự làm gì, dù là làm thật rồi, việc cần gánh vác thì gánh vác, cần phạt thì phạt.
Mà không phải chỉ gạt một mình tôi, chuyện gì cũng đẩy về phía Tạ Sơ.
Sắp xếp đồ đạc xong, tôi không đi tìm chú Lý mà lên tàu cao tốc, trực tiếp về nhà.
Hành trình kéo dài gần hai tiếng, nhưng xuống tàu còn phải bắt taxi.
Chờ đến lúc về đến nhà, tôi mới phát hiện trong nhà rất yên tĩnh, đừng nói là ba mẹ, ngay cả người giúp việc cũng không có ở đây.
Trong lòng dần trầm xuống… tôi cầm di động lên gọi điện cho ba tôi, tắt máy.
Gọi điện cho dì Lý, ở đầu bên kia điện thoại bà kinh ngạc nói: “Cậu chủ, sao cậu lại về nhà, không phải còn mấy ngày sao?”
Tôi cầm di động, đặt hành lý xuống, đi lên cầu thang, bước từng bước lên tầng: “Tôi về vì có chút việc, ai biết vừa về đã không thấy ai.”
“Aiya, bà chủ và ông chủ cho chúng tôi nghỉ phép, vì mấy ngày này họ và cậu đều không có ở nhà.”
Ở khúc ngoặt cầu thang, là phòng của Tạ Sơ.
Tôi nắm lấy chốt cửa: “Vì sao bọn họ đều không ở nhà?”
“Cậu chủ, cậu không biết sao? Cậu chủ nhỏ sắp đi du học, ông chủ và bà chủ cùng đưa cậu ấy đi, cùng nhau ra nước ngoài, sáng sớm nay mới rời đi.”
Cửa phòng đẩy ra, ánh mặt trời đi vào men theo tấm rèm mở rộng, chiếu sáng căn phòng yên tĩnh, cùng những tấm bạt che đồ nội thất kia, kín mít, tạo thành một cái lồng chống bụi to lớn.