Rất tức giận, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười. Tôi cảm thấy tất cả mặt mũi của mình mất sạch, không dám nhìn Tạ Sơ, mà người kia vẫn đang cười ha ha ha, rất không biết nhìn người, Tạ Sơ nhìn anh ta lại nhìn tôi một chút mới nói: “Ngồi trước đi.”
Người nọ tự giới thiệu mình, anh ta nói anh ta là anh họ của Tạ Sơ, tên là Sở Tầm. Tôi gật đầu: “Tôi tên là Đàm Dã.”
Sở Tầm ngồi đối diện nhìn tôi: “Tôi biết, em trai tôi từng nhắc tới anh.”
Giọng điệu đương nhiên của anh ta khiến khóe miệng tôi giật một cái, trong bụng khó chịu, cái gì gọi là em trai anh.
Tôi cảm thấy nhất định là bát tự của tôi và Sở Tầm không hợp, cho nên tôi cũng mất đi ý tưởng tạo mối quan hệ tốt đẹp ban đầu, lúc này nghiêm chỉnh ngậm miệng không nói, dùng đũa kẹp miếng thịt cho vào nồi, hâm chín ăn.
Mặc dù hoàn cảnh ở đây cũng tàm tạm nhưng lẩu rất ngon.
Quan hệ của Tạ Sơ và Sở Tầm thật sự rất tốt, hai người không ngừng trêu ghẹo lẫn nhau. Tôi chưa từng thấy Tạ Sơ thoải mái như vậy, suy nghĩ kỹ lại, cậu ấy có khi nào thả lỏng như vậy khi ở bên tôi chứ.
Trong lòng ê ẩm nghĩ, tôi cắn phải hạt tiêu, cảm giác tê dại khiến gương mặt tôi thay đổi, tôi vội vàng phun ra ngoài.
Lúc này một ly sữa được đưa tới trước mặt tôi, tôi hơi sững sờ: “Sao không phải là rượu.”
Ăn lẩu không có rượu thì còn gọi là lẩu sao? Tạ Sơ thản nhiên nhìn tôi một cái: “Lát nữa anh còn phải lái xe.”
Sở Tầm ở bên kia tấm tắc: “Ông anh, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải mất hồn như vậy.”
Tôi ngẩn người, lúc này mới phản ừng được sự kiện Tiểu Thục còn chưa qua đi, anh ta cho là tôi yên lặng từ nãy giờ là vì chưa thoát khỏi ám ảnh, nhưng anh ta lại không biết Tiểu Thục đang ngồi bên cạnh tôi, là em trai tôi, cũng là em trai anh ta.
Nếu đã bị vạch trần, tôi cũng trở nên mặt dày. Uống một ngụm sữa, tôi nặng nề thở dài: “Anh lại không biết rồi, chuyện này do lỗi của tôi, không thể trách ‘cậu ấy’.”
Sở Tầm không hổ là phần tử hóng hớt, nghe có chuyện hai mắt anh ta lập tức sáng lên, ngồi thẳng dậy dâng rót thêm một ly sữa, đẩy đến trước mặt tôi muốn tôi từ từ nói.
Vì vậy tôi chọn ra vài phần, nửa thật nửa giả kể một phần.
Tôi biết Tạ Sơ nghe được, mà cậu ấy cũng liên tục cúi đầu ăn lẩu, không chen miệng, cũng không bày tỏ gì.
Tôi nhìn Tạ Sơ, liếm liếm môi tiếp tục nói: “Trước kia tôi không biết mình thích ‘cậu ấy’, làm ra vài chuyện ngu ngốc, khiến ‘cậu ấy’ bị tổn thương.”
“Aizz, cô gái kia còn thích anh không.”
“Tôi không biết, tôi cũng muốn hỏi, ‘cậu ấy’ còn thích tôi không.”
Giọng điệu của tôi đều có ngụ ý, dưới gầm bàn tôi muốn nắm lấy tay Tạ Sơ, ai biết Tạ Sơ lại đứng lên: “Em ra ngoài hút điếu thuốc.”
Ánh mắt Sở Tầm đưa lên nhìn Tạ Sở, tiếc hận nói: “Sớm biết vậy trước kia không dạy em, đừng dụ dỗ anh, anh đang cai thuốc.”
Tôi nghe vậy thì sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Sở Tầm đã áy náy cười với tôi, vội vã đứng lên đuổi theo Tạ Sơ.
Tôi nhìn Sở Tầm đưa tay lên khoác vai Tạ Sơ, Tạ Sơ theo phản xạ ôm lấy eo anh ta, bóng dáng hòa hợp của hai người nhanh chóng cách tôi thật xa.
Lúc ấy tôi có hơi quá đà, vì tôi đoán Tạ Sơ ra ngoài hút thuốc là mượn cớ, cậu ấy không muốn nghe.
Không muốn nghe cái tôi gọi là chân tình bày tỏ, thật ra thì tôi cũng có thể hiểu đại khái. Năm đó sai lầm nhiều như vậy, Tạ Sơ không tin cũng là chuyện bình thường.
Trong lòng khuyên nhủ mình, tôi lại không nhịn mà khổ sở.
Tôi ngẩn người ngồi tại chỗ, lại tự giễu nhéo xương sống mũi, nhịn cảm giác chua xót này xuống.
Tôi đứng dậy đi tính tiền, tôi định lát nữa rời đi trước, tôi vốn thò một chân nhảy vào bữa cơm này, giờ không muốn ở lại đây, vậy thì đi thôi, dù sao tìm một lý do là được, cũng không nên khiến hai anh em bọn họ gặp nhau được một chút lại vì có tôi mà không nói được bao nhiêu.
Thanh toán xong, tôi ngồi lại chỗ cũ chờ hai người trở lại, trong lúc đó tôi vớt hết mấy thứ trong nồi lẩu, vùi đầu ăn, hơi nóng khiến cả người tôi nóng lên, vị cay khiến hai mắt tôi ứa lệ.
Đến lúc hai người kia trở lại, miệng tôi cũng sưng lên. Bọn họ đi một trước một sau, không hiểu sao hình như bầu không khí có hơi kỳ quái, ánh mắt Sở Tầm mang chút quái dị, mặt Tạ Sơ lại ửng hồng.
Nhưng mặc kệ là chuyện gì, tôi cũng không muốn nghĩ sâu, tôi đứng lên, để Tạ Sơ ngồi xuống trước, sau đó tôi nói với hai người bọn họ thật ngại quá, tôi có việc phải đi trước.
Tạ Sơ khó hiểu nhìn tôi, ngược lại, Sở Tầm lại phóng khoáng nói: “Không sao, anh có việc thì đi trước đi.”
Tôi nói xong thì lập tức quay người, cũng mặc kệ việc có chuyện gì xảy ra với Tạ Sơ.
Đến vị trí đậu xe bên ngoài, tôi mở cửa xe, đang muốn đi, kết quả phía sau truyền tới tiếng bước chân vội vàng, tôi nghe tiếng quay đầu lại, thì ra là Tạ Sơ đuổi theo.
Cậu ấy đứng cách tôi mấy bước, mắt nhìn tôi chằm chằm: “Sao vậy?”
Tôi phất phất tay với cậu ấy: “Em mau về đi, ánh mặt trời bên ngoài rất mạnh.” Dứt lời, tôi ngồi vào xe, định đóng cửa, ai biết Tạ Sơ lại tiến một bước dài, giữ cửa xe lại: “Sao lại muốn đi, anh lại hối hận sao?”