Thiên Ngọc “ah” lên một tiếng đau đớn rồi hơu loạn hai chân, dù có chuẩn bị kỹ bao nhiêu thì mật động nhỏ hẹp của một đứa trẻ mười lăm tuổi vẫn không có cách nào dễ dàng tiếp nhận tính cụ thô to của một nam nhân trưởng thành.
“Thiên Ngọc ngoan nào, bám chặt lấy ta!” – Thiên Vũ bắt lấy hai tay của nai con vòng qua cổ mình, kế đó hơi nâng đầu y lên rồi ôm y thật chặt.
“Thả lỏng ra… hít thở sâu vào… đúng, cứ như thế…”
Thiên Vũ chậm rãi hướng dẫn đồng thời ôn nhu vỗ nhẹ vào lưng của nai con, từng chút một khiến nó yên tâm rồi hoàn toàn hiến trao thân xác. (sến quá má ơi!!)
Hắn di chuyển chậm hơn, thật nhẹ nhàng thư thái, nhưng mỗi lần đẩy vào rút ra là dùng hết chiều dài của phân thân, khiến cho nai con dù có phối hợp với mức nào thì cũng không thể tránh khỏi đau đớn.
Thiên Ngọc siết chặt lấy cổ Thiên Vũ nấc lên từng tiếng, cảm giác bên trong cơ thể như bị kéo căng ra hết mức, lại đến mỗi khi thứ ấy của Thiên Vũ tiến vào hoàn toàn khiến cho nội quan dường như cũng sắp nứt ra, áp lực nặng nề cùng cơn đau âm ỷ làm cho Thiên Ngọc không khỏi choáng váng.
Nhìn Thiên Ngọc như thế Thiên Vũ quả thực không đành lòng, nhưng đã đi đến mức này lại bảo hắn dứt khoát rút ra? Nếu thực sự phải như thế chi bằng hắn cứ chết quách đi có lẽ sẽ càng thống khoái!
Di chuyển nhanh thêm vài lần, Thiên Vũ cố gắng nhanh chóng xuất ra, với cơ thể yếu ớt của Thiên Ngọc thì việc có thể hầu hạ hắn tận hứng đã là một vấn đề nan giải chứ đừng nói gì đến việc hắn phải cố nín nhịn để giữ thể diện của nam nhân.
(chú thích: các anh nhà ta thường muốn “giữ” càng lâu càng tốt, nhưng chuyện này đối với người khác thì được, nhưng với bé Ngọc thì chơi đúng theo sức anh pé còn chịu không nổi chứ đừng nói gì đến anh phải nhọc công mà kiềm chế a >”