Hắn tiến sát đến bên nàng, dịu dàng đưa tay vuốt lên mái tóc dài thẳng mượt cất giọng thì thầm: “Chắc nàng cũng hiểu phu quân của nàng ghét nhất là điều gì chứ hả?” – Đột ngột hắn giật mạnh tóc làm nàng đau đến tái mặt : “Đừng bao giờ xen vào chuyện của ta, có được không phu – nhân – yêu – dấu?” – Câu nói nhẹ hững lướt qua như nước chảy mây trôi nhưng ẩn trong đó là tầng tầng lớp lớp sát khí muốn ngay lập tức hủy thiên diệt địa.
Liêu Nhiên Ảnh run rẩy ra sức gật đầu : “Ta hiểu! Là ta sai…chàng bỏ ta ra..đau quá…xin chàng…”
Thiên Vũ nghe thế âu yếm hôn lên má nàng một cái, mỉm cười khen “ngoan” rồi tiêu sái rời đi, đầu cũng chẳng cần một lần ngoảnh lại để trông chừng hay dò xét.
Đó là kẻ anh tuấn nhất, dịu dàng nhất mà cũng là kẻ lãnh khốc nhất mà nàng từng gặp. Hắn không xem trọng bất cứ ai hay bất cứ điều gì, ai ngả vào lòng hắn thì hắn đều dang tay ra chào đón, sủng ái, yêu thương…nhưng chỉ cần người đó xen vào đời tư của hắn, thì dù là bất cứ ai hắn đều tàn nhẫn bóp nát không chút lưu tình, ít nhất nam nhân cuống tính ấy dễ đối phó ở chỗ : hắn luôn luôn báo trước. Chỉ cần là kẻ thức thời biết nhường nhịn đúng lúc thì sẽ bình an vô sự, nhược bằng không…kết cục là vô cùng thê thảm.
Đến phòng ăn, các vị phu nhân ngoại trừ Nhiên Ảnh ra thì đã tụ họp đông đủ, một số lộ vẻ bực tức, một số ngược lại vẫn thản nhiên mỉm cười
Một nàng thân hình uyển chuyển, sắc đẹp nhu mì thập phần khả ái bước đến gần hắn ra vẻ nũng nịu : “Tướng công đến chậm quá làm người ta đói muốn chết rồi nè, bắt đền chàng đó!
Nói rồi nàng vội vã kéo hắn áp sát vào người mình, tranh thủ cọ cọ vài cái rồi giở trò tình tứ.
“Nàng thật là…”
Thiên Vũ bật cười haha, véo nhẹ vào cái mũi xinh xắn của thất phu nhân một cái, sau đó thản nhiên quét mắt qua những người còn lại : “Sáng sớm có ai chọc giận các tiểu bảo bối của ta sao? Hửm? Nói ra đi phu quân làm chủ cho các nàng.”
Bọn họ ai nấy vừa nghe thì sắc mặt đều trầm xuống, tức đến nghẹn lời, muốn nói thì không dám nói, muốn im thì lại nhịn không nổi cục lửa tức đang bùng cháy ớ trong lòng.
Đột nhiên một giọng nói thanh thúy trong trẻo vang lên, thật êm tai nhưng cũng thật băng giá : “Các tỷ cứ để tâm đến những chuyện vặt vãnh như thế thì chỉ tổ mau chết già mà thôi, có đáng không chứ?”
Thiên Vũ chuyển dời ánh mắt, người vừa nói đích thực là người có mỹ mạo tuyệt nhất trong các vị phu nhân – Đường Thiên Thiên. Người đó vừa nói vừa bưng tách trà nhàn nhã thưởng thức, trên mặt còn lộ chút tiếu ý như đang xem trò vui.
“tiểu Thiên Thiên, ngươi đâu cần đả kích các tỉ – muội của ngươi như vây? Không khéo làm họ bất mãn thì sao?” – Thiên Vũ nhếch mép tỏ ý mỉa mai, trong giọng nói còn cố ý kéo dài hai chữ tỉ – muội, đôi lúc chọc tức Thiên Thiên cũng là một cách giải trí đó nha ~
“Ai nha, xét về thân phận có người nào là muội của ta đâu mà ngươi lại to mồm bảo là tỉ muội? Nói như thế ngươi không sợ các vị tẩu tẩu sẽ mắng ta đại nghịch bất đạo à? Mà cũng phải thôi, người như ngươi làm sao còn phân biệt nổi luân thường đạo lý mà ta lại lôi những thứ đó ra mà nói với ngươi chứ nhỉ?! Gia môn bất hạnh a! Phụ thân, người thật là vô phước!”
Người thì đẹp mà miệng mồm thì cũng hết chỗ chê, câu nào câu nấy đều như dao găm nhằm vào thiên chi kiêu tử của Đường gia mà nhắm tới.
Vốn biết thập phu nhân từ lâu gan to bằng trời, lại vô cùng căm ghét và ra sức chống đối phu quân, nhưng nói sao thì cũng không nên xỏ xiên như thế, lỡ hắn mà nổi giận, chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao? Thiên Thiên ngươi thật ngốc!
Các nàng ai cũng lắc đầu ngao ngán, tuy không thích Thiên Thiên nhưng dù sao cũng hầu hạ một chồng, nói sao cũng có chút tình nghĩa tỉ muội.
Đại phu nhân Bạch Tố Lan thiết nghĩ tình huống không ổn bèn liều mạng đỡ lời : “Tướng công bớt giận, Thiên Thiên nhất thời lỡ lời, dù sao nàng ấy vẫn là trẻ người non dạ, một phút bất đồng không tính trước tính sau, hy vọng phu quân có thể vì thế mà mở lòng độ lượng!”