“Đường Thiên Vũ, ngươi, ngươi…” – Hạ Khấu hoảng sợ lập tức thụt lui hơn bước, đám tay chân còn lại cũng theo chủ nhân co cụm lại một nơi, đến run cũng không dám run mạnh.
“Hả? Ta thế nào? Làm gì đứng cách xa thế, ta nghe không rõ nha, lại gần đây xem nào.”
Thiên Vũ vừa nói vừa bày ra vẻ mặt tươi cười hòa ái hết sức ngây ngô tiến gần về phía bọn người đó, sự khủng bố của hắn lúc này đây so với Atula vương nơi địa ngục chỉ hơn chứ không có kém, có lẽ so với đệ nhất ác quỷ còn thập phần đáng sợ hơn.
“Ngươi muốn làm gì? Tránh ra!! Ta hôm nay đến đây chỉ muốn nói lý lẽ, ngươi khi không động thủ giết hết mấy người của ta, chuyện này mà báo lên quan chắc chắn ngươi sẽ ở tù mục xương đó!”
Hạ Khấu gấp đến độ cả lưỡi cũng mém nhai chung với răng, hy vọng đem việc quan phủ ra có thể khiến Đường Thiên Vũ kiêng nể mà nhân nhượng hơn một chút.
“Báo quan? Ta thách ngươi đấy. Chỉ sợ ta chưa kịp vào tù thì cả nhà ngươi đã phải lấy máu rửa chân cho ta, không tin ngươi cứ việc thử. Mà ngươi nói ngươi đến chỉ để nói lý lẽ với ta hay sao? Vậy bàn ghế bị đập phá là chuyện như thế nào? Ngươi làm loạn ở Đường gia phải giải quyết ra sao? Tất cả những điều này không phải chỉ có thể nói bằng lý lẽ là coi như xong rồi đấy chứ?”
Vốn nghĩ Đường Thiên Vũ chỉ có chút võ công cùng vẻ ngoài hơn người tuấn tú nên ai cũng yêu thích mà nhường nhịn mấy phần, công tử danh môn thế gia cho được nước nên càng thêm hống hách, nào ngờ Đường Thiên Vũ trước mắt hắn không hề lạnh lùng bá đạo như người khác vẫn thường đồn, mà là còn độc ác hơn, đáng sợ hơn, thậm chí là một tên điên xem việc giết người chẳng qua chỉ đơn giản như việc hắn đưa chân đạp chết mấy con kiến.
“Đó là do ngươi đánh gãy chân con ta, lại còn dụ dỗ bà ba bà tư nhà ta bỏ nhà theo người đi mất, ta nóng nảy quá nên mới làm ra hành động lỗ mãng, theo lý thường mà nói ngươi nhất định phải thông cảm cho ta!”
Thiên Vũ hơi hơi nghiêng đầu, cố vặn vẹo nhớ ra cái “bà ba bà tư” xấu xí nào đó của hắn, nghĩ mãi mà vẫn nghĩ không ra, cuối cùng bất đắc dĩ đành chốt lại một câu duy nhất: “Ta có mười cô vợ, cô nào cũng xinh đẹp như tiên, tươi tắn như hoa, mềm mại như liễu, gần đây lại có thêm một bé luyến đồng vừa nhỏ vừa thơm, hà cớ gì ta phải đi dụ dỗ mấy lão bà vừa già vừa xấu nhà ngươi chứ? Làm thế không phải mất danh dự mỹ nam tử của Đường Thiên Vũ ta hay sao? Mà ta nói nha, ta thích đánh gãy chân con trai ngươi đấy, đồng thời cũng đang muốn đưa ngươi lên bàn thờ ngửi nhang khói cùng ông bà tổ tiên, ngươi có ý kiến gì không?”
Từng lời từng chữ của Thiên Vũ nói ra đều vô cùng trôi chảy, lời lẽ cũng rất mạnh mẽ hùng hồn, hệt như những điều hắn vừa nói ra là những chuyện kinh thiên địa nghĩa, người gặp người thích, trẻ gặp trẻ yêu. (ụa!)
“Ngươi…”
Không đợi Hạ Khấu nói xong, Thiên Vũ đã vội chậc lưỡi lắc đầu lẩm bẩm: “Không tốt, không tốt a, từ khi nào ta đã bắt đầu ba hoa chích chòe như cái tên Thiên Thiên nhiều chuyện đáng ghét đó vậy?! Đúng, nói nhiều không phải bản tính của ta nha!”
Vừa dứt lời, trong mắt Đường Thiên Vũ lóe lên vài tia sát khí rồi cơ thể đột ngột như một tia chớp lướt ngang qua, tất cả những tên gia nhân còn lại của Hạ Khấu đều đã ngã lăn dưới đất, nhưng không phải cứ như thế thẳng tiến đến chỗ Diêm vương đi đầu thai, mà là ngoi ngóp co giật giữa một vũng máu dưới sàn, hai tay ôm lấy hạ bộ, dưới quần có một vết rách cắt ngang và một thứ gì đó không xác định đang nằm cùng vị trí bên dưới.
“Ta cảm thấy giết hết các ngươi thì quá dã man, người ngoài nhìn vào sẽ bảo ta không có nhân tính, thôi thì phế mất một thứ rất rất cần thiết trong chuyện chăn gối của các ngươi, thậm chí mỗi chuyện muốn đi nhà xí thôi cũng là cả một vấn đề, đừng nói gì đến chuyện trăng hoa mây gió, cứ như thế mà lây lất sống tới bách niên giai lão, nương tử của các ngươi lại càng không cần ngày đêm thấp thỏm sợ các ngươi nổi hứng lên cơn lăng nhăng, nói xem có phải ta đã giúp các nàng ấy làm được việc tốt rồi không?? Ha hả…”
(
Hạ Khấu nhìn thấy tình cảnh bọn gia nhân như thế thì mặt mày tái xanh cắt không còn giọt máu, tay chân run lẩy bẩy chỉ thiếu điều chưa nằm bẹp dí xuống đất mà cầu xin, nhưng không phải hắn không muốn xin, mà là do nhìn vào hàn ý cùng sự ác liệt trong đôi mắt Đường Thiên Vũ đã khiến hắn như một con mồi bị hổ dữ đóng đinh, ngoài đứng chết trân chờ nanh vuốt của nó xâu xé ra thì không còn một lối thoát nào khác.
“Ngươi nói xem ta sẽ xử lý ngươi như thế nào?” – Đường Thiên Vũ tà tà cười hỏi.
Hạ Khấu đào ra trong chút lý trí ít ỏi còn xót lại của mình một cảm giác hối hận đến cùng cực, đáng lý hắn không nên xem thường tên ác ma Đường Thiên Vũ, cũng không nên vì bà vợ cả khóc lóc thảm thiết đòi hắn tìm về cho nàng công đạo và đứa con trai bị đánh gãy chân mà nhất quyết tìm hắn ăn thua đủ đến cùng, thực sự không nên như thế…
“Thiên Thiên bảo ta cứ trói ngươi lại rồi giao cho hắn, nhưng tên nhóc đó chỉ giỏi cái mạnh miệng chứ không được ác lòng, chi bằng để ta chơi với ngươi cho đã trước rồi giao cho Thiên Thiên mỹ nhân sau vậy, có được không Hạ lão gia ~”
Ánh dao sắc bén thấm đẫm máu tươi trong tay Đường Thiên Vũ đột nhiên như được phủ thêm thứ sát khí lãnh lẽo u ám như hàn băng, nó chỉ đơn giản lóe lên, sau đó chỉ còn lại ánh mắt trân trối mở to bừng bừng của con mồi đáng thương – Hạ Khấu.
_Hoàn_