Tâm tình Trì Cửu xuống dốc không phanh khiến La Kế không hiểu nổi, nhưng có hỏi kiểu gì cậu cũng không trả lời. Hết cách, anh đành mở máy tính xem cậu lướt gì. Hóa ra, chú trym nhà anh muốn tự túc kiếm tiền rồi!
Anh không rõ là mình vui hay buồn nữa. Hiện tại anh không hề thiếu tiền, nuôi một Trì Cửu là quá dư giả. Nếu cậu muốn đi làm, anh cũng không phản đối, mặc dù chưa hiểu nguyên nhân nào khiến bé bự nhà anh nảy ra ý định này.
“Em muốn mua gì không?” La Kế thăm dò.
“Em không.” Trì Cửu lắc đầu, “Em chẳng muốn mua gì hết!”
La Kế nhíu mày, từ trong túi móc ra một chiếc sạc điện robot biến hình, “Nếu không cần thì anh trả hàng đây.”
“Aaaa em cần!” Trì – vô cùng thiếu lập trường – Cửu đoạt lấy cục sạc ôm vào lòng cười ngu ngốc, lông đầu cọ cọ anh, “Anh thật sự quá tốt.”
La Kế xoa tóc cậu.
Nhận được quà, Trì Cửu vô cùng vui vẻ, nhưng niềm vui qua đi cậu lại lâm vào rầu rĩ. La Kế mua nhiều đồ cho mình như vậy, mà mình vẫn chưa hồi đáp được gì.
La Kế nhìn sắc mặt Trì Cửu đổi tới đổi lui, chợt thấy buồn cười, “Đang nghĩ gì đấy?”
“Em đang nghĩ anh đối xử với em tốt quá, em muốn báo đáp anh.”
“Hả? Báo đáp kiểu gì?”
“Lấy thân trả được hôn ~” Trì Cửu liếc mắt đưa tình, “Em đẹp trai thế này, lại còn rất dũng mãnh, vô cùng thích hợp để chung sống cả đời.”
“Anh phải kiểm nghiệm đã.”
Lần “kiểm nghiệm” này lan đến tận giường. Trì Cửu chơi La Kế mệt mỏi rã rời không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Bọn họ trần truồng ôm nhau, La Kế lúc có lúc không vuốt ve cậu, cảm thụ tấm lưng cơ bắp mạnh mẽ trong lòng bàn tay.
“Trì Cửu, em muốn kiếm tiền à?” Anh đột nhiên hỏi.
Trì Cửu chớp mắt, cảm giác ăn vụng bị bắt gian, tiếng “dạ” nhỏ xíu xiu.
“Vì sao? Em muốn cái gì cứ nói với anh, anh đều sẽ mua hết.”
“Em cũng muốn mua gì đó cho anh.” Trì Cửu cắn môi, “Chỉ mình anh mua tặng em thì thành anh bao nuôi em à?”
“Vẫn để ý lời Trần Phong sao?” La Kế kinh ngạc, “Em nhớ lời tên đó làm gì? Em là con ciu giả của anh, anh nuôi em không được hả?”
“Em… Em không muốn chỉ làm đồ chơi của anh!” Trì Cửu kích động ngồi dậy, “Em muốn làm bạn trai anh cơ!”
La Kế trầm mặc.
Hết chương