Tám chương đầu là hai người gặp nhau ngày đầu nên còn xa lạ. Chương là đã cặp kè một thời gian rồi, mình chỉnh lại xưng hô cho thân mật.
Trì Cửu ở lại nhà La Kế.
Bởi vì cậu một thân một mình không có gì cả, La Kế phải mua cho cậu một loạt đồ dùng sinh hoạt. Anh bất chợt cảm thấy như đang nuôi vợ bé vậy.
Quay đầu nhìn khuôn mặt Trì Cửu, La Kế nghĩ thầm, cái nhan sắc vượt ngưỡng cho phép này mà chỉ nuôi bằng mấy số điện, không thiệt chút nào. Phong Nguyệt Các danmei…
“Em thích cái sạc dự phòng này.” Trì Cửu đứng trước quầy hàng chỉ chỉ, “Anh mua cho em được không?”
“Em lại mua sạc làm gì?”
“Lỡ may em hết điện ngoài đường thì sao? Phòng trước vẫn hơn.” Trì Cửu nắm tay La Kế, ngúng nguẩy làm nũng, “Có được hông honey? Mua cho người ta nha~”
La Kế bị sét đánh dựng tóc gáy, “Mua mua mua!”
Sau một thời gian ở chung, La Kế đã hiểu Trì Cửu nhiều hơn.
Người này có một niềm đam mê cháy bỏng với sạc dự phòng. Trong nhà đã có chục cái rồi, cậu vẫn lên cơn mỗi khi thấy mấy củ này, ra khỏi cửa không bao giờ mang ít hơn hai cái.
“Không phải sạc năm phút dùng được cả đêm sao?” La Kế liếc mắt.
“Nói thì nói như vậy, nhưng em hông có cảm giác an toàn.” Trì Cửu đáp, “Giống như con người trải qua nạn đói nhất định sẽ rất quý trọng lương thực.”
“Thế thì chiều cưng. Nhưng đây là củ cuối cùng đấy, không cho phép sắm nữa đâu.”
Trì Cửu ôm đồ, tội tội nghiệp nghiệp, “Vâng.”
La Kế đã hiểu mặt khác của Trì Cửu, trông thì cao lớn, nhưng lại rất thích làm nũng. Chắc vì là con út, kĩ năng nũng nịu của cậu hết sức cao siêu, La Kế không có cửa chống cự. Mà lúc ở trên giường, Trì Cửu lại hoàn toàn lột xác. Cậu ta trở nên mạnh mẽ bức bách, bắt La Kế chiều theo đủ loại tư thế xấu hổ, cũng mau chóng tìm đến những vùng mẫn cảm, làm anh trải qua khoái lạc chết đi sống lại.
Vừa nghĩ đến, La Kế đã cứng hết cả lên. shim_sunsee
Anh lấy túi đồ che quần lại, “Chúng ta mau về thôi.”
“Không đi dạo sao?” Trì Cửu chưa chơi đã, ngắm nhìn cao ốc xung quanh, “Trái đất thật thú vị, sau này phải đi nhiều thêm mới được.”
“Ừm.” La Kế ậm ờ rảo bước nhanh hơn.
“Anh làm sao thế?” Trì Cửu đuổi theo, túm cánh tay anh, thấy gương mặt đối phương đỏ lựng mất tự nhiên, lập tức hiểu, “Cần em phục vụ không chủ nhân? Đi mau thôi!”
Bảo về nhà, nhưng vừa đến xe, hai người đã không nhịn được.
Trì Cửu ập ghế tựa, đè lên La Kế, không nói lời nào đã tụt quần người ta.
“Đừng… Có người thấy thì sao…”
La Kế muốn ngăn cản, nhưng cái tay quá yếu, dễ dàng bị đối phương lột sịp ném ra ghế sau.
“Đừng lo, chỗ này tối như vậy, không ai chú ý đâu.”
Trì Cửu lấy bôi trơn trong hộp đồ, bôi vào cái miệng nhỏ xinh xắn. Sau đó cậu kéo khóa quần xuống, con ciu cương cứng vọt ra, mặt đối mặt với “em bé” cũng đang dựng đứng của La Kế.
Trì Cửu tươi cười, trym bự cạ trym nhỏ, “Chào hỏi đã.”
La Kế đỏ bừng mặt, “Nhanh vào việc chính đi, xong còn về.”
“Thế anh dạng rộng ra, để em nhìn cho kĩ cái miệng tham ăn của anh ở chỗ nào nào, vậy mới nhanh tìm đúng mục tiêu.” Trì Cửu ngậm vành tai La Kế, liếm nhẹ, “Tối như này, em nhìn không rõ lỡ đâm chệch thì sao?”
La Kế bất lực lườm Trì Cửu, trong buồng lái chật chội gắng sức dạng háng, hai chân trái phải gác ở cửa xe.
“Em tới đây!”
Trì Cửu đỡ ciu, không thèm “giảm xóc”, ập thẳng vào cái động thịt hấp háy.