Thiếu niên trong ảnh có khuôn mặt đoan chính mà anh tuấn, mắt phượng mũi cao, môi đỏ tươi giống hoa anh đào, mơ hồ nhìn ra là đã được trang điểm nhẹ, nhiếp ảnh gia thật sự rất quen thuộc hiểu rõ hình dáng khuôn mặt của cậu, vì cậu làm ra hóa trang rất thích hợp với cậu.
“Thật không ngờ Xuân Thụ thật sự thích hợp làm cái này…” Tương Bách thì thào khen tập ảnh chụp màu sắc rực rỡ kia. Buổi sáng sau khi đến phòng khám, anh lại nhận được ảnh chụp Xuân Thụ gửi tới, cũng kèm theo bức thư nói một ít tình hình gần đây của bản thân.
Xuân Thụ nói cho anh, trước mắt là ở lớp học người mẫu cấp tốc ở thành phố bên cạnh học đi bộ cùng mặc quần áo, hơn nữa còn nộp chút tiền để thầy giáo trong lớp học cấp tốc nhờ vả người chế tác trong đài truyền hình, nếu thuận lợi tuần sau có thể lên TV thông báo một lần.
Tương Bách sau khi đọc mấy tin tức này thì cảm thấy vô cùng tự hào, cảm thấy em trai mình thật sự trưởng thành. Cha mẹ trong nhà như vậy cũng có thể yên tâm người làm anh trai như anh này có thể chiếu cố thích đáng em trai bỏ nhà đi, cả nhà bọn họ thật sự là giai đại vui mừng đến có thể mở tiệc chúc mừng.
Dưới sự thúc đẩy của tâm tình vui sướng, Tương Bách quyết định cuối tuần này bớt chút thời gian đi sang thành phố bên cạnh thăm Xuân Thụ một lần. Thời điểm khi anh hạ quyết định này, anh nghĩ tốt nhất là tạm thời không nói cho Hoắc Dĩ Tường. Tuy rằng trước mắt tình cảm của anh cùng Hoắc Dĩ Tường phát triển thật sự ổn định, nhưng anh vẫn rất rõ ràng chênh lệch giữa anh cùng Hoắc Dĩ Tường.
Hoắc Dĩ Tường không chỉ có được ngoại hình hoàn mỹ, đầu óc khôn khéo, còn là người thừa kế của một công ty vô cùng lớn.
Anh chỉ là một bác sĩ nha khoa bình thường, hơn nữa cũng không phải bác sĩ nha khoa của một bệnh viện lớn hay nổi tiếng gì cả, chỉ là một nha sĩ nho nhỏ trong một phòng khám nhỏ vô danh.
Hơn một tháng gần đây, rất nhiều phóng viên bởi vì Hoắc Dĩ Tường đến phòng khám quấy rầy anh mà hỏi anh rất nhiều vấn đề, những lời nói có tâm tư khác này làm cho người mẫn cảm như Tương Bách nghe ra ý tại ngôn ngoại. Bọn họ cũng không xem trọng đoạn cảm tình này, cảm thấy Tương Bách có ý nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, cùng Hoắc Dĩ Tường yêu đương là do ham muốn vẻ ngoài cùng gia tài của Hoắc Dĩ Tường.
Trong lòng Tương Bách không có ý nghĩ như vậy, thời điểm Hoắc Dĩ Tường còn làm bộ như là một người đàn ông nghèo đói, Tương Bách đã thích cậu rồi, Tương Bách thích cậu không phải bởi vì hoàn cảnh gia đình của cậu.
Nhưng Tương Bách không biết Hoắc Dĩ Tường thấy anh thế nào, tới hiện tại, Hoắc Dĩ Tường vẫn chưa thật sự đặt quan hệ cùng thông báo qua một lần với anh. Mỗi lần đều dùng loại giọng điệu khiêu khích nói chuyện với anh, cho dù là nói chuyện điện thoại cũng rất không có nghĩa, bởi vì thông qua điện thoại nói coi như là làm tình, Hoắc Dĩ Tường chỉ vào lúc làm tình với anh mới thổ lộ tâm ý của mình, điều này làm cho Tương Bách rất khó phân biệt lời cậu nói có phải thật sự hay không.
“Tương Bách, chờ một chút buổi chiều tôi có một người bệnh, cậu đến lúc đó giúp tôi tiếp một chút. Xưởng xe vừa rồi thông báo cho tôi biết xe đã bảo dưỡng xong rồi, muốn tôi qua đó lấy về.” Lữ Quang Khiết gõ nhẹ cửa phòng, Tương Bách đang lâm vào trầm tư vội vàng phục hồi tinh thần. “Hả, được.” Im lặng nửa giây, vào lúc Lữ Quang Khiết đi xuống cầu thang, Tương Bách vội hỏi: “Học trưởng cuối tuần này có rảnh không? Nếu có thể, có thể lái xe đưa tôi đi Bích Than được không?”
Lữ Quang Khiết nghe xong thỉnh cầu này, phản ứng đầu tiên là xoay người hỏi: “Hoắc Dĩ Tường cuối tuần lại không đến đây?”
Dĩ vãng từng cuối tuần, còn chưa tới giờ tan tầm Hoắc Dĩ Tường đã lái xe thể thao tới đón Tương Bách đi. Lữ Quang Khiết nhìn ra vừa rồi khuôn mặt của Tương Bách có vài phần mất mát, không đợi Tương Bách trả lời, liền trực tiếp đồng ý: “Có thể, hai ngày cuối tuần tôi đều rảnh. Xe mới vừa làm bảo dưỡng sẽ rất thích hợp đi xa.”
“Cảm ơn anh.” Tương Bách mỉm cười.
“Tôi có thể hỏi đi làm cái gì không?”
“Thăm em trai.” Tương Bách đứng dậy, đem ảnh chụp mà Xuân Thụ gửi tới đưa cho Lữ Quang Khiết xem. “Nó nói nếu thuận lợi là tuần sau có thể ở Bích Than nhận được thông báo TV. Tôi nghĩ qua đó thăm nó, vì nó động viên, cũng cho nó ủng hộ.”
“Tương Bách quan tâm em trai như vậy nha…” Lữ Quang Khiết cười, nhưng số ngày ở mặt sau những tấm ảnh này lại rất không đúng, đó đã là ba tuần trước rồi.
“Xuân Thụ có nói khi nào thì chụp những tấm ảnh này không?”
“Nói là tuần trước, chính là ảnh chụp này làm cho người chế tác ở đài truyền hình trúng nó.”
“Thật… sao?”
“Sau đó hiện tại muốn tôi qua đó xem tiết mục của nó, còn nói…”
“Còn nói mang chút tiền đi?”
“Ừ.”
Lữ Quang Khiết thành thục lập tức như hiểu được cái gì, thấy Tương Bách vẫn đắm chìm trong tình cảm vui sướng vì em trai mà vui vẻ, cũng không nói ra khả năng có chuyện xấu che dấu ở phía sau chuyện này, vạn nhất không phải thì sao.
Ngày kế, Lữ Quang Khiết lái chiếc xe Chrysler mới bảo dưỡng ở xưởng xe đến nhà Tương Bách đón Tương Bách, lại thấy Tương Bách đang nói chuyện với Hoắc Dĩ Tường ở dưới lầu nhà trọ.
Hai người tựa hồ cãi nhau có chút không thoải mái, Hoắc Dĩ Tường cuối cùng thậm chí đưa tay túm lấy cổ tay Tương Bách. Tương Bách giãy ra ngồi lên xe Lữ Quang Khiết.
Xe rất nhanh chuyển động, Hoắc Dĩ Tường đeo dép lê vẫn đứng sừng sững ở dưới lầu nhà trọ của Tương Bách, nhìn theo bọn họ rời đi.
“Làm sao vậy.” Sau khi xe hòa mình vào dòng xe cộ trên đường cao tốc, Lữ Quang Khiết cười hỏi Tương Bách còn đang cúi đầu tức giận.
“Cậu ta không thích tôi ra ngoài với anh. Hỏi tôi vì sao không tìm cậu ta đưa tôi đi?”
“Cậu ta sợ tôi cướp cậu đi?” Lữ Quang Khiết đã sớm ý thức được cho tới bây giờ Hoắc Dĩ Tường đều coi anh trở thành uy hiếp mà cư xử.” Điều đó chứng tỏ cậu ta thật sự để ý cậu nha.” Làm tiền bối, ở chung với Tương Bách nhiều năm như vậy, Lữ Quang Khiết chưa bao giờ thấy cậu vui vẻ như thế. Ma lực của tình yêu thật sự là không giống người thường. Chỉ là cá tính quá mức mẫn cảm làm cậu hiện tại có chút khiếm khuyết tự ti với việc nhấm nháp ngọt ngào của tình yêu.
Lữ Quang Khiết thật sự hy vọng cậu trở nên tự tin một chút, càng thêm nhấm nháp đến phần tình cảm đã sớm thuộc về cậu ta này. Hạnh phúc đã sớm vì cậu đặt tên cho mối quan hệ giữa cậu và Hoắc Dĩ Tường, chỉ là cậu ta còn không dám nhìn thẳng vào phần hạnh phúc thật sự buông xuống trên người cậu ta này.
“Đúng rồi, tôi cũng muốn hỏi vấn đề giống cậu ta, vì sao cậu không tìm cậu ta lái xe đưa cậu đi chứ?” Lữ Quang Khiết rất hiếu kỳ điểm này. Nếu là xe hàng hiệu, ngồi vào sẽ càng thoải mái một ít, sao lại không ngồi xe hàng hiệu chứ.
“Bởi, bởi vì…” Tương Bách mở miệng lại không nói ra lời. Bởi vì em trai làm người mẫu, Hoắc Dĩ Tường là thành viên ban giám đốc của công ty người mẫu lớn nhất trong nước. Nếu thật sự dính dáng, sẽ có hiềm nghi Tương Bách đang lợi dụng Hoắc Dĩ Tường. Tương Bách không phải người như vậy, hơn nữa cũng không biết Hoắc Dĩ Tường là thích thân thể anh hay là tâm linh nhiều hơn.
Đêm hôm qua, vừa mới lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, còn ở trên sô pha đã cởi sạch quang người anh, giống như dã thú qua lại giữ lấy anh, trong quá trình tự nhiên còn nói những lời tình dục làm anh lúng túng.
Cảm giác tình ái thoải mái như vậy Tương Bách cũng không kháng cự, ngược lại rất thích, nhưng cảm thấy giá như nhiều tín nhiệm một chút, giống như lúc trước anh không biết Hoắc Dĩ Tường đang lừa anh vậy, hai người thả tâm mà ôm nhau, đoạn tình cảm này sẽ càng làm Tương Bách vui vẻ.
“Kỳ thật cậu ta thật sự rất thích cậu, mỗi người trong phòng khám đều nhìn ra được, làm gì phải không tự tin vào bản thân?”
“Làm cho học trưởng chê cười tôi, xem tôi từ đầu tới cuối đều bị cậu ta coi như một tên ngu ngốc mà đùa giỡn.”
“Vậy cậu là để ý cậu bị cậu ta lừa, hay là để ý ở trong lòng cậu ta cậu là một người ngu ngốc?”
Tương Bách đều để ý hai thứ đó, Tương Bách của hiện tại thường xuyên nghĩ, nếu có thể trở lại lúc mới vừa quen nhau như vậy thì tốt rồi, dùng một trái tim bình thường cùng Hoắc Dĩ Tường ra ngoài dạo đêm, ăn quán ven đường.
Hiện tại, Tương Bách cũng không dám mở miệng muốn Hoắc Dĩ Tường đi cùng anh ra ngoài, bởi vì hiện tại rất nhiều người đều chú ý bọn họ. Tương Bách cực độ không muốn cho người khác tạo thành giả định anh có lợi dụng Hoắc Dĩ Tường.
“Tôi đọc sách một lát, không quấy rầy anh lái xe.” Tương Bách lấy ra một quyển tiểu thuyết trinh thám tùy thân mang theo. Nhìn bìa sách, nhớ tới đây là tác phẩm kí tên mà Hoắc Dĩ Tường đội mưa mua về cho anh, bỗng nhiên cảm thấy đau đớn trong lòng.
Buổi sáng thời điểm ra khỏi cửa Hoắc Dĩ Tường chủ động thậm chí là hiếp bức anh, nói nhất định phải tự mình đưa anh đi Bích Than, anh vẫn cự tuyệt, anh không biết Hoắc Dĩ Tường có thể cứ như vậy tức giận hay không.
Xe di chuyển ở trên đường cao tốc gần ba giờ thì tới được Bích Than. Sau khi ăn cơm ở một quán an đơn sơ xong, hai người xuất phát đi tới địa chỉ mà Tương Xuân Thụ cho bọn họ, nhưng khi tới nơi đó lại căn bản không tồn tại lớp huấn luyện người mẫu kia, sau khi hỏi cư dân địa phương mới biết đó là một công ty hư danh chuyên lừa gạt.
Đã có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ vì muốn thành danh mà bị công ty này lừa, không chỉ không thuận lợi xuất đạo làm người mẫu mới, ngược lại còn bị lừa một số tiền lớn.
“Này… Này phải làm sao bây giờ?” Tương Bách thiếu chút nữa vì sự thật này mà ngất xỉu. “Chúng ta phải đi tìm cảnh sát sao? Chúng ta nhanh đi tìm cảnh sát đi!”
“Vô dụng thôi, cảnh sát đã sớm không thể để ý đến những vụ án như vậy, bởi vì thủ đoạn lừa gạt của bọn chúng rất khôn khéo, căn bản không bắt được.” Lữ Quang Khiết đã sớm chuẩn bị tâm lý lập tức phủ quyết, chuyện anh đoán thật sự đã xảy ra.
“Cho nên vẫn là tự mình nghĩ biện pháp là tốt nhất.”
“Phải nghĩ biện pháp như thế nào?”
“Ở trong thư Xuân Thụ nói muốn cậu mang tiền tới hả?”
“Vâng.”
“Vậy nhất định sẽ có người gọi điện thoại tới.”
Mặt Tương Bách lộ rõ vẻ sợ hãi, lập tức muốn gọi điện thoại cho cha mẹ trong nhà, nhưng sao dám làm cho trưởng bối lo lắng. Vậy gọi cho… Hoắc Dĩ Tường, nhưng Hoắc Dĩ Tường nhất định sẽ che cười hai anh em Tương Bách, làm cái gì người mẫu.
Rõ ràng Hoắc Dĩ Tường chính là ông chủ của công ty người mẫu, nếu thật sự muốn làm, đi chỗ cậu ta mở cửa sau không phải được rồi, để làm chi phải làm bộ cao quý rời bỏ cậu ta ra ngoài phát triển, hiện tại biến thành như vậy không phải chuyên môn cho Hoắc Dĩ Tường cười nhạo sao.
Hai chữ ‘ngu ngốc’ một lần lại một lần hiện lên trong đầu Tương Bách, anh không nghĩ ở trong mắt Hoắc Dĩ Tường mình chỉ là một tên ngu ngốc.
Cho nên, anh ức chế ý tưởng gọi điện thoại cho Hoắc Dĩ Tường.
“Yên tâm, bọn lừa đảo bởi vì sẽ bận tâm đến ảnh hưởng xã hội, cũng không muốn phạm tội, chỉ biết đòi tiền chuộc mà thôi, chúng ta cho hắn tiền, Xuân Thụ sẽ bình an trở lại.” Lữ Quang Khiết an ủi Tương Bách nói: “Đưa di động của cậu cho tôi.”
“A?”
“Vạn nhất bọn họ gọi tới tôi sẽ nghe.”
Nhìn thấy Lữ Quang Khiết trấn định tự nhiên như vậy, tựa hồ đã sớm cảm thấy được nguy hiểm, Tương Bách thì thào hỏi: “Tôi… Là một người ngu ngốc sao?” Thế nhưng một chút cũng không phát hiện chuyện có kỳ lạ.
“Căn bản không phải, cậu chỉ là rất thiện lương, rất dễ dàng tin tưởng tốt đẹp.” Là như thế này mới có thể làm cho Lữ Quang Khiết nhiều lần muốn yên lặng bảo vệ cậu. “Không cần lo lắng, rất nhanh bọn họ sẽ gọi điện thoại đến đòi tiền.”