“Cũng không biết cẩn thận một chút, chỗ sắc bén như vậy mà có thể tùy tiện sờ sao?” Lạc Tầm Phong một bên băng cho Thẩm Chỉ Ngọc, một bên nhắc mãi, “May mắn vết thương không sâu, mấy ngày này không được đụng đến nước… Chỉ Ngọc, Chỉ Ngọc”
Thẩm Chỉ Ngọc dường như đang ngẩn người, Lạc Tầm Phong gọi vài tiếng y mới lấy lại tinh thần, “Cái gì?”
“Ngươi làm sao vậy?”
Thẩm Chỉ Ngọc lắc đầu, “Không có gì.”
Lạc Tầm Phong dừng một chút, hỏi: “Có phải ngươi nghĩ đến chuyện Diêu Tùng?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Diêu Tùng?”
“Lưu Vân sơn trang tìm gã nhiều năm như vậy, hiện tại thật vất vả tìm được, nhưng bởi vì Huyết linh chi mà không thể động đến gã.” Lạc Tầm Phong nói, “Thập Ngũ đều ầm ĩ muốn thả chó cắn gã…”
Thẩm Thập Ngũ là được Thẩm Chỉ Ngọc nhặt về vào năm sáu tuổi. Nó là cô nhi, bắt đầu có ký ức liền đi theo một lão khất cái chạy ngược chạy xuôi mà xin cơm, ăn bữa nay lo bữa mai. Sau lại, lão khất cái chết, một mình nó đói ngất ở ven đường, được Thẩm Chỉ Ngọc đi ngang qua mang về Lưu Vân sơn trang.
Nó không có tên, chỉ là trên người có một mảnh lụa không biết từ đâu ra viết sinh nhật nó là mười lăm tháng sáu. Vì vậy, Thẩm Chỉ Ngọc đặt tên cho nó là Thẩm Thập Ngũ, mười lăm tháng sáu hàng năm dẫn nó ra ngoài chơi một ngày, mua cho nó bát mì trường thọ.
Đời này Thẩm Thập Ngũ hận nhất hai người, một là Diêu Tùng năm năm trước hại Trang chủ nhà nó trúng độc, một là dâm tặc Yến Cửu Phi lần trước khi dễ Trang chủ nhà nó.
Nhưng Yến Cửu Phi chạy như bay, chó cắn không đến, còn lại một Diêu Tùng nhốt ở trong lao, Thẩm Thập Ngũ sau khi nghe tín không nói hai lời, kéo chó liền phải đi cắn người, lại đụng phải Lạc Tầm Phong ở cửa nha môn, mới bị kéo về.
“Đợi khi tìm được Huyết linh chi,” Lạc Tầm Phong an ủi nó, “Ngươi thích cắn thế nào liền cắn thế đó, Lạc đại ca tuyệt đối không cản ngươi.”
Thẩm Thập Ngũ đỏ mắt rống: “Không phải ta cắn, là để cho tiểu Quy cắn!”
Lạc Tầm Phong: “Đúng đúng đúng, là để cho tiểu Quy cắn!”
Nhưng lục soát thật nhiều nơi, mấy người đi theo Diêu Tùng cũng đều bắt được, nhưng vẫn không tìm được Huyết linh chi.
“Có phải đã bị bọn họ hủy rồi không?” Thẩm Chỉ Ngọc suy đoán, “Thế tử Thừa Dương đã chết, bọn họ cũng không cần Lục tiền bối…”
Lạc Tầm Phong trầm ngâm: “Hẳn là sẽ không, hiện tại Diêu Tùng đang ở trong lao, Huyết linh chi là thẻ bạc duy nhất của gã, hẳn là gã sẽ không mạo hiểm như vậy.”
Mà mấy người bên cạnh Diêu Tùng nói, Huyết linh chi vẫn luôn do Diêu Tùng bảo quản, bọn họ cũng chưa từng thấy.
Mục Trì dẫn Lục Tri Niên đến nhà bạn già ở thành Tây ở tạm, Thẩm Thập Ngũ hỗ trợ cầm quần áo tắm rửa qua,
Mục Trì đến nhà bạn già mới phát hiện để quên bầu rượu ở sơn trang, vì vậy sau khi dàn xếp Lục Tri Niên ổn thỏa, lại dạo tới dạo lui theo Thẩm Thập Ngũ trở về.
Bọn họ đi được nửa đường, thấy một tiểu cô nương tay cầm một xâu đường hồ lô, chạy quá nhanh, chân vướng một cái ngã xuống.
Thẩm Thập Ngũ chạy nhanh tới đỡ người lên.
Đường hô lô ngược lại không bị gì, tiểu cô nương vì cảm ơn Thẩm Thập Ngũ, nói muốn mời nó ăn đường hồ lô.
Thẩm Thập Ngũ xua xua tay nói không cần.
Nhưng tiểu cô nương kiên trì muốn mời nó, chớp chớp đôi mắt trong veo như nước nhìn nó.
Thẩm Thập Ngũ lập tức đỏ mặt, nhắm mắt lại cắn một quả đường hồ lô liền chạy.
“Thập Ngũ, Thập Ngũ…” Mục Trì đi sau nó cười cả một đường, tới trong sân của Thẩm Chỉ Ngọc, còn nói với Thẩm Chỉ Ngọc: “Tiểu Thập Ngũ của chúng ta trưởng thành, thấy tiểu cô nương sẽ đỏ mặt tim đập a ha ha ha…”
“Mục sư phụ!” Thẩm Thập Ngũ tức chết rồi, xoay người chạy.
Mục Trì cười đến miệng đều khát, cầm ấm trà trên bàn rót nước uống, bỗng nghe thấy Thẩm Chỉ Ngọc hỏi: “Nếu như… thấy nam cũng dạng như vậy?”
Mục Trì: “Dạng nào?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “… Mặt đỏ tim đập…”
Mục Trì phun nước, vỗ bàn nói: “Nam nào?!”