Lạc Tầm Phong nhất thời không phản bác được.
Yến Cửu Phi đáp thay hắn, “Hắn là Lạc Phong đại hiệp, ba năm trước xông qua Hàn đàm thu thủy của Lãm Nguyệt Phong các ngươi!”
Giang Vũ Nhi, “Lạc đại hiệp sao lại làm bạn với tên dâm tặc nhà ngươi?”
Yến Cửu Phi biện bạch: “Bà cô, ta nói bao nhiêu lần rồi, ta thật sự không biết ngươi tắm ở trong sông…”
(姑奶奶 cô nãi nãi.)
“Dâm tặc, ngươi còn dám nói!” Giang Vũ Nhi nổi trận lôi đình, rút kiếm đâm tới, “Ta giết ngươi!”
Lạc Tầm Phong một bên cản một bên khuyên: “Cô nương đừng xúc động…”
Cách đó không xa, người của Diêu Tùng cùng Vương phủ lại đuổi theo, Giang Vũ Nhi lại là tư thế không chịu bỏ qua, Lạc Tầm Phong đành phải dùng tay làm đao, đánh ngất nàng.
Hắn nâng Lục Tri Niên, “Lục tiền bối, đi mau!”
Yến Cửu Phi không rõ nội tình, cũng nâng Giang Vũ Nhi dậy chạy theo đám người bọn họ.
Bọn họ đi ngang qua Ỷ Trúc lâu, Yến Cửu Phi nghĩ nghĩ, nói với Lạc Tầm Phong: “Lạc đại hiệp, bên này…”
Bọn họ vòng đến tường sau, Yến Cửu Phi nhấn một vị trí nào đó ở trên tường, tường thế nhưng mở ra một cánh cửa.
Yến Cửu Phi: “Mau đi vào.”
“Đây là đâu?” Lạc Tầm Phong đỡ Lục Tri Niên đi vào, Yến Cửu Phi vội vàng đóng cửa lại, “Đây là tầng dưới của quán, ta phát hiện mấy ngày trước.”
Lạc Tầm Phong: “Mấy ngày nay ngươi liền trốn ở chỗ này?”
Yến Cửu Phi gật đầu.
“Vậy sao lại bị Giang Vũ Nhi đuổi giết?”
“Đi ra ngoài ăn cơm, bị nàng nhìn thấy…”
Lục Vân sơn trang, Mục Trì lôi kéo Thẩm Chỉ Ngọc muốn đi ra ngoài tìm người, “Đồ nhi, con chờ một chút, con đi đâu tìm?! Con biết bọn họ ở đâu sao?”
Thẩm Chỉ Ngọc rũ mắt nói, “Không biết cũng phải tìm.”
Mục Trì: “Con đừng lo lắng, tiểu Lạc sẽ tới tìm con.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Nhưng ngoài trang…” Ngoài trang đã sớm vây kín lính gác ngầm của Thừa Dương vương phủ, nhìn chằm chằm người ra ra vào vào sơn trang.
Mục Trì cười nói: “Con yên tâm, dùng bản lĩnh của tiểu Lạc, trộm lẻn vào vẫn là làm được.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Chính là…”
Mục Trì: “Chính là cái gì, chẳng lẽ con nhớ nó, hiện tại muốn thấy nó?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “…”
Mục Trì trừng mắt: “Không phải vậy thì mau trở về.”
Ban đêm, quả nhiên Lạc Tầm Phong vụng trộm chạy vào Lưu Vân sơn trang, bay qua mở cửa sổ, liền vào phòng ngủ của Thẩm Chỉ Ngọc.
Thẩm Chỉ Ngọc ngồi trên giường nhìn hắn.
“Còn chưa ngủ?” Lạc Tầm Phong đi qua ngồi ở mép giường, móc ra một bọc từ trong ngực, cười nói: “Đang đợi cái này?”
Thẩm Chỉ Ngọc tiếp nhận hạt dẻ xào, hơi nóng xuyên qua bao giấy làm nóng đầu ngón tay y, “Đã trễ thế này, còn có người bán?”
“Ta biết ngươi thích ăn của Trương bá nhất, quấn lấy ông ấy lại xào một phần.” Lạc Tầm Phong tách ra một hạt dẻ, đưa đến miệng Thẩm Chỉ Ngọc, “Nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn hắn, cúi đầu cắn hạt dẻ vào trong miệng, cầm bọc giấy hỏi hắn: “Ăn không?”
Lạc Tầm Phong lại tách cho y, nói: “Ta đã ăn rồi, cái này đưa cho ngươi.”
Thẩm Chỉ Ngọc lại ăn mấy hạt, hỏi hắn hôm nay trốn ở đâu.
Lạc Tầm Phong: “Ở Ỷ Trúc Lâu, Lục tiền bối còn ở đó.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “…” Vì sao phải trốn trong tiểu quan quán?
“Đúng rồi,” Lạc Tầm Phong nói, “Chỉ Ngọc, ngày mai ngươi đến Phương phủ tra tên người hầu kia, hiện tại ta không tiện lộ mặt.”
Thẩm Chỉ Ngọc đồng ý: “Được.”
Lạc Tầm Phong kể lại chuyện hôm nay hắn bị Diêu Trùng đuổi bắt, giấu đi chuyện Yến Cửu Phi cùng Giang Vũ Nhi, chỉ nói cửa ngầm của Ỷ Trúc Lâu là phát hiện trong lúc vô tình.
“Hôm nay ta chạy mấy con phố, mệt chết được…” Hắn nằm trên giường Thẩm Chỉ Ngọc, nói nói liền ngủ rồi.
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn hạt dẻ trong tay, lại nhìn Lạc Tầm Phong một chốc, ban đêm an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi.
Y giơ tay, chưởng phong đảo qua ngọn đèn trên bàn, ánh lửa chợt tắt, trong phòng chỉ còn lại bóng đêm.
Trong màn đêm, trên giường một người chậm rãi tới gần một người khác.
Hô hấp dần quấn vào nhau, nóng bỏng leo lên hai má, trong tiếng tim đập như đánh trống, Thẩm Chỉ Ngọc hôn lên bờ môi ấm áp của Lạc Tầm Phong.
Máu khắp người giống như thiêu đốt, bỏng đến đầu ngón tay y phát run, nhịn không được níu chặt cổ áo Lạc Tầm Phong.
Hạt dẻ trong tay bỗng nhiên đổ xuống, rải đầy đất.