Lạc Tầm Phong đè nặng Thẩm Chỉ Ngọc, cả người khô nóng như lửa đốt, đốt đến đáy mắt hắn đỏ lên. Người dưới thân môi lưỡi mềm mai, eo lưng tinh tế, như nước sông xuân mát lạnh, tưới vào toàn bộ xương cốt tứ chi. Hắn nhịn không được dán càng gần, mút vào hơi thở ở nơi càng sâu của y, môi dưới lại bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, miệng nếm đến mùi vị rỉ sắt.
(Nguyên văn 凉江春水.)
Lạc Tầm Phong kêu rên một tiếng, trong đau đớn kéo về chút tỉnh táo. Hắn nâng mắt, thấy hốc mắt đỏ bừng của Thẩm Chỉ Ngọc, không khỏi chấn động, “Chỉ Ngọc…”
Trên người khô nóng lại thiêu đốt, máu toàn thân giống như từng luồng từng luồng xông lên trên đầu, Trán Lạc Tầm Phong nổi gân xanh, chợt trở mình xuống giường, liền xông ra ngoài.
Hắn vọt tới bên cạnh giống, múc một thùng nước lại một thùng nước xối lên đầu, xối đến cả người ướt đẫm chảy nước, mới đè khô nóng kia xuống.
Hắn ngơ ngác đứng bên cạnh giếng, nước trên mặt theo hàm dưới nhỏ xuống đất.
Thẩm Chỉ Ngọc đẩy xe lăn đi ra từ trong phòng, rũ mắt, không thấy rõ biểu tình.
Lạc Tầm Phong chậm rãi xoay người, há to miệng, lại không nói ra được một lời, thật lâu mới nói: “Thật xin lỗi..”
Thẩm Chỉ Ngọc trầm mặc một hồi, hỏi: “Vì sao gạt ta?”
“Ta sợ ngươi giận.” Lạc Tầm Phong thấp giọng, “Sợ ngươi thương tâm…”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Cho nên đùa giỡn ta như đồ ngốc?!”
“Không phải,” Lạc Tầm Phong hốt hoảng nói, “Chỉ Ngọc, ta không có, ta…”
Thẩm Thập Ngũ bỗng nhiên nôn nóng chạy vào, “Trang chủ, Diêu Tùng dẫn theo người muốn xông vào Trang, nói muốn bắt Lạc đại ca!”
Lạc Tầm Phong lau mặt một cái đi ra ngoài, nói: “Ta dẫn bọn họ đi.”
“Ngươi đứng lại!” Giọng Thẩm Chỉ Ngọc đầy lạnh lùng, “Lúc nào thì nơi này đến phiên ngươi làm chủ!”
Lạc Tầm Phong: “Ta… nhưng bọn họ là tới bắt ta.”
Thẩm Chỉ Ngọc không nói gì, đẩy xe lăn ra ngoài.
Thẩm Thập Ngũ vội vàng theo sau đẩy cho y.
Bọn họ đến trước cổng, hộ vệ trong sơn trang đang giằng co với đám người Diêu Tùng.
Diêu Tùng thấy Thẩm Chỉ Ngọc đi ra, cười nói: “Thẩm trang chủ, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng a.”
(别来无恙: hỏi thăm người đã lâu k gặp.)
Thẩm Chỉ Ngọc nhàn nhạt hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
“Tại hạ không phải cố ý tới quấy rầy Thẩm trang chủ,” Diêu Tùng nói, “Chỉ là hôm nay Phùng tổng quản của Vương phủ bị Lạc Tầm Phong bắt đi, ta cũng là cứu người sốt ruột. Nghe nói quan hệ cá nhân giữa Thẩm trang chủ và Lạc Tầm Phong rất thân…”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Ngươi nghe lầm, ta không biết hắn.”
“Nhưng hôm nay sau khi hắn bị ta đánh thương, có người thấy hắn trốn vào trong quý phủ.” Diêu Tùng nói, “Không bằng Thẩm trang chủ để cho ta đi vào lục soát một chút…” Gã còn chưa nói hết, Thẩm Chỉ Ngọc bỗng nhiên rút roi mềm, quét qua trước người gã, gã sợ tới mức không khỏi lui về sau mấy bước.
Thẩm Chỉ Ngọc nói: “Ngươi cho rằng Lưu Vân sơn trang của ta là nơi nào? Tửu lầu khách điếm?”
“Thẩm Chỉ Ngọc, ngươi…” Mặt Diêu Tùng xanh mét, vừa muốn rút kiếm, người hầu của Vương phủ vội vàng chạy tới, ghé vào tai gã nói nhỏ: “Trình đại nhân, không thấy Vương gia!”
Diêu Tùng biến sắc, “Chuyện như thế nào?!”
Người hầu vội la lên: “Tiểu nhân cũng không biết, Vương gia nói muốn đi uống rượu, cũng không để cho tiểu nhân đi theo, nhưng tới buổi tối cũng không thấy về. Tiểu nhân đi tìm, nhưng chỗ nào cũng không thấy Vương gia.”
Diêu Tùng trầm mặc nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn Thẩm Chỉ Ngọc, cắn răng nói với đám người sau lưng: “Đi.”
Gã mang người rời đi, Thẩm Chỉ Ngọc cũng cho hộ vệ trong sơn trang tản đi.
Thẩm Thập Ngũ giúp Thẩm Chỉ Ngọc trở về, giận nói: “Xem như gã chạy nhanh, bằng không ta thả tiểu Quy cắn gã! Nhưng mà, sao gã lại đột nhiên rời đi?”
Nó đi đi, phát hiện Thẩm Chỉ Ngọc dường như rất không cao hứng, liền cẩn thận hỏi: “Trang chủ, muốn đi sảnh ngoài sao.” Tuy rằng quýt đã vặt hết, nhưng lá cây cũng được a.
Thẩm Chỉ Ngọc không nói gì.
Lạc Tầm Phong ngồi trong sân, dường như đang chờ bọn họ, thấy Thẩm Chỉ Ngọc vội vàng đứng lên.
Thẩm Thập Ngũ nhìn hắn, kỳ quái hỏi: “Lạc đại ca, vừa rồi ta liền muốn hỏi, sao miệng huynh lại sưng lên? GIống như bị người cắn...”
Thẩm Chỉ Ngọc bỗng vung roi đánh trúng chậu hoa bên cạnh, “choang” một tiếng, nát đầy đất.
Lạc Tầm Phong, Thẩm Thập Ngũ: “…”