Trong họng là mùi rượu ngọt thuần, trong mũi là hô hấp đan xen, Thẩm Chỉ Ngọc có chút choáng váng, dời mắt đưa tay đẩy người phía trên, hỏi một đường trả lời một nẻo: “Tránh ra…”
Lạc Tầm Phong chợt cầm lấy tay y đè ở bên gối, môi lưỡi xông vào trong miệng, mút vào hơi thở quẩn quanh mùi rượu của y, khẽ cắn đôi môi mềm mại của y.
Ngón tay Thẩm Chỉ Ngọc cuộn lại, đầu lưỡi run rẩy, nhịn không được hừ một tiếng.
Lạc Tầm Phong buông y ra, thở phì phò nhìn y một lúc, lại ôm chặt y, chôn mặt vào hõm vai y, bật cười, cười đến toàn bộ lồng ngực đều đang rung, một cái một cái mà đụng phải Thẩm Chỉ Ngọc.
Thẩm Chỉ Ngọc: “… Ngươi cười cái gì?”
“Ta quá ngốc rồi.” Lạc Tầm Phong ngậm cười, nói một câu không đầu không đuôi, “Ta nên sớm phát hiện… ngươi luôn luôn không thích người khác chạm vào, nhưng ngươi là giận ta lừa ngươi, chỉ là giận ta lừa ngươi, có phải không?”
Thẩm Chỉ Ngọc không trả lời, kéo kéo áo hắn, nói: “Lên, thật nặng.”
Lạc Tầm Phong hơi dịch qua bên cạnh một chút, nhưng vẫn là ôm y, cọ cọ cần cổ y: “Để ta ôm một chút, ta thật vui vẻ.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “…”
Bọn họ bên này an an tĩnh tĩnh, Yến Cửu Phi cùng Giang Vũ Nhi ở bên kia lại bị đàn ong vò vẽ đuổi theo.
Giang Vũ Nhi vốn là đuổi đánh Yến Cửu Phi, lại đột nhiên không biết từ đâu ra một đàn ong vò vẽ, “Vù vù vù” liền bay về phía bọn họ.
Vì vậy, liền biến thành ong vò vẽ đuổi theo hai người bọn họ.
Giang Vũ Nhi chạy mệt, nổi giận liền rút kiếm chém đàn ong. Nhưng đàn ong tản lại tụ, chém thế nào cũng chém không đến, ngược lại càng lúc càng tới gần nàng.
Yến Cửu Phi vừa thấy không ổn, vội nhào tới.
Cuối cùng, Giang Vũ Nhi không có việc gì, Yến Cửu Phi bị chích đến cả lưng sưng đỏ, bộ dạng nửa sống nửa chết.
“Này, dâm tặc, ngươi không sao chứ?!” Giang Vũ Nhi vội vàng đỡ gã đi tìm Lục Tri Niên.
Yến Cửu Phi nằm trên giường, kêu rên cả buổi, Lục Tri Niên mới bôi thuốc cho gã xong.
Giang Vũ Nhin nhìn phần lưng sưng đỏ của gã, mở miệng nói: “Bổn cô nương không thích thiếu người, hôm nay ngươi đã cứu ta, ân oán giữa ta và ngươi xóa bỏ.”
Yến Cửu Phi vui mừng nói: “Thật sự?!”
Giang Vũ Nhi: “Nhưng nếu sau này ngươi còn tái phạm, ta nhất định giết không tha.”
Yến Cửu Phi nói thầm: “Một cô nương gia, như thế nào hung như vậy.”
Giang Vũ Nhi: “Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì không có gì,” Yến Cửu Phi vội vàng nói, “Cái gì cũng chưa nói.”
Giang Vũ Nhi nhìn gã một cái, xoay người rời đi.
Yến Cửu Phi thở phào một hơi, cảm thán: “Đáng sợ, thật hung.”
Lục Tri Niên đang thu dọn chai thuốc, khuyên nhủ: “Cô nương gia phải dỗ nhiều.”
“Nàng ta hung như vậy, nào dỗ được.” Yến Cửu Phi nói, “Nói cũng chưa nói được hai câu, rút kiếm liền chém. Ta từng dỗ nhiều cô nương như vậy, ai mà không khóc muốn lấy thân báo đáp, cũng chưa từng thấy hung như nàng ta.”
Lục Tri Niên: “Không phải ngươi bất lực sao?”
Yến Cửu Phi khựng lại, “bùm bùm” đâm ván giường.
“Ngươi cũng không cần quá thương tâm.” Lục Tri Niên nói, “Lão phu nhưng thật ra hiểu một ít…”
Yến Cửu Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, “Tiền bối! Thần y! Người có thể trị?!”
Lục Tri Niên: “Cũng không phải nắm chắc mười phần.”
“Chỉ cần có thể trị, mấy phần ta đều thử,” Yến Cửu Phi kích động nói, “Tiền bối, nếu thật sự có thể chữa hết, người chính là cha mẹ sống lại của ta!”
Lục Tri Niên vuốt vuốt râu, “Nhưng lão phu nghe nói, ngươi tai họa cô nương…”
“Oan uổng a, Yến Cửu Phi ta mặc dù thích nữ sắc, nhưng cũng là hai bên tình nguyện, cũng không ép buộc người ta.” Gã chỉ tay lên trời thề, “Nếu thật sự có thể trị khỏi, về sau ta nhất định tìm cô nương sống thật tốt.”
Lục Tri Niên gật đầu nói: “Ngươi có ân với lão phu, nếu thật sự nguyện thay đổi hoàn toàn, ta thế nhưng có thể thử một lần.”
Yến Cửu Phi lệ nóng doanh tròng, thiếu chút dập đầu “bình bịch” với ông.
Một tổ ong vò vẽ kia bay không còn bóng dáng tăm hơi, Lục Tri Niên đành phải đi mua tổ khác.
Lão dùng nọc ong làm thuốc, lại dùng nước thuốc ngâm châm bạc, ngâm châm bạc biến thành màu đen bóng, mới dùng “châm độc” châm cứu cho Thẩm Chỉ Ngọc.
Lạc Tầm Phong đứng bên xem có chút bất an, “Lục tiền bối, độc này…”
“Không có việc gì,” Lục Tri Niên giải thích, “Mấy ngày nay lão phu đã thử mấy lần rồi, nọc ong này có thể giải dư độc trên chân y.”
Thẩm Chỉ Ngọc thấy Lạc Tầm Phong vẫn là vẻ mặt trầm trọng nhìn châm bạc chằng chịt trên chân y, mở miệng nói: “Ta đói bụng.”
Lạc Tầm Phong ngẩng đầu hỏi: “Vậy ta đi nấu bát mì cho ngươi?”
Thẩm Chỉ Ngọc gật gật đầu.
Lục Tri Niên thấy Lạc Tầm Phong đi ra ngoài, cười nói: “Châm này ghim vào chân ngươi, lại giống như ghim vào người hắn.”
Thẩm Chỉ Ngọc kéo tay áo, cong môi.
Chờ đến khi châm xong, lại ăn hết mì, đã hơi trễ.
Thẩm Chỉ Ngọc rửa mặt xong, ngồi ở trên giường mơ màng muốn ngủ rồi, Lạc Tầm Phong vẫn còn trong phòng y chưa đi.
Thẩm Chỉ Ngọc: “… Đã muộn rồi.”
Lạc Tầm Phong dừng một chút, nói: “Chăn đệm trên giường trong phòng ta giống như bị ẩm rồi.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Để Thập Ngũ đổi một giường khác cho ngươi.”
“Quá muộn, hẳn là nó ngủ rồi, ngày mai đổi.” Lạc Tầm Phong cẩn thận nói, “Đêm nay ta cùng ngươi chen một chút, được không?”
Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ nghĩ, nói: “Tư thế ngủ của ta không tốt.”
Lạc Tầm Phong lập tức nói: “Không sao.”
“Vậy tùy ngươi.” Thẩm Chỉ Ngọc kéo chăn, nằm xuống mặt hướng vào bên trong. Chỉ một chốc sau, đèn trong phòng tắt.
Lạc Tầm Phong chui vào trong chăn, lồng ngực dán vào lưng y, duỗi tay vòng qua eo y.
Thẩm Chỉ Ngọc cứng một chút, nói: “Đừng lộn xộn.”
“Được,” Lạc Tầm Phong hôn hôn gáy y, ôn nhu nói, “Ngủ đi.”
Trong phòng tối đen an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt.
Qua hồi lâu, Thẩm Chỉ Ngọc bỗng nhiên hô khẽ: “Lạc Tầm Phong?”
Lạc Tầm Phong không có phản ứng, giống như ngủ rất say.
Thẩm Chỉ Ngọc nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn hắn một cái, sau đó chôn mặt vào trong ngực hắn, duỗi tay ôm lấy hắn.
Y đang nhắm mắt muốn ngủ, bên eo bỗng nhiên siết chặt, phía trên truyền đến tiếng nói ngậm cười của Lạc Tầm Phong, “Ngươi bảo ta đừng lộn xộn, là muốn tự mình động?”