Mục Trì sửng sốt, khiếp sợ nói: “Cái gì?! Ngươi thật sự nhìn lén đồ nhi ta tắm?!”
Lạc Tầm Phong hận không thể cho mình hai bạt tai.
Cái tốt không nhận, như thế nào lại nhận cái này?
“Không phải…” Hắn vội vàng sửa lại, “Không phải nhìn lén… là… đi ngang qua…”
Mục Trì: “Đi ngang qua?”
Lạc Tầm Phong: “Là... Chỉ Ngọc ngâm nước nóng ở sau núi, ta đi ngang qua… không cẩn thận nhìn thấy…”
Mục Trì cười tủm tỉm hỏi: “Có phải đồ nhi ta rất trắng không?”
Lạc Tầm Phong: “Trắng…”
Thẩm Chỉ Ngọc vung roi mềm trong tay, thít chặt cổ Lạc Tầm Phong.
“Khụ khụ… Chỉ Ngọc…”
Mục Trì khoa trương hô: “Sắp tắt thở rồi! Đồ nhi ngoan, mau buông tay!”
Thẩm Chỉ Ngọc lạnh mặt thu hồi roi mềm, đẩy xe lăn rời đi.
“Trang chủ…” Thẩm Thập Ngũ vội kéo chó đuổi theo.
Lạc Tầm Phong sờ sờ cổ, thở hổn hển hai cái.
Mục Trì lắc đầu thở dài, “Đứa nhỏ nhà ngươi, sao lại thành thật như vậy, ta chỉ thuận miệng nói…”
Lạc Tầm Phong: “…” Ta quá luống cuống...
Lúc này, nha môn có người đến tìm Lạc Tầm Phong, nói Thiên Sơn Tuyết Liên Tri phủ đại nhân mới mua mấy ngày trước bị người đánh cắp.
Lạc Tầm Phong trở về nha môn, Tri phủ vô cùng đau đớn nói cho hắn biết, ngày hôm qua Thiên Sơn Tuyết Liên kia vẫn còn ở đó, sáng nay dậy đã không thấy tăm hơi, cũng không biết bị tiểu tặc nào trộm đi rồi!
Tri phủ lải nhải nửa canh giờ, mới thả Lạc Tầm Phong ra khỏi thư phòng. Trước khi đi, Tri phủ đại nhân lại nhớ tới, mấy ngày trước có một lão già, nói cả đời mình chưa từng ngồi xổm nhà tù, ăn vạ trong lao không chịu đi, nha dịch vừa động lão ta, lão ta liền la hét xương già muốn rớt.
“Ngươi đi xem,” Tri phủ nói, “Khuyên nhủ lão, nhà lao này nào là nơi có thể tùy tiện ở?”
Lạc Tầm Phong đi nhà lao, quả nhiên nhìn thấy một vị lão giả ngồi trong lao nhắm mắt dưỡng thần.
“Lão nhân gia…” Lạc Tầm Phong gọi một tiếng, lão giả không phản ứng hắn. Hắn vừa định gọi tiếp, đột nhiên thấy bàn tay lão giả đặt trên đầu gối — bên cạnh ngón út của tay phải,lại mọc ra một đầu ngón tay.
Sáu ngón?!
Lạc Tầm Phong mừng rỡ không thôi, Quái y Lục Tri Niên chính là sáu ngón!
“Lão nhân gia,” Lạc Tầm Phong cẩn thận hỏi, “Ngài chính là họ Lục?”
Lão giả vẫn không để ý tới hắn, một bộ dạng lôi đánh bất động.
(雷打不动 lôi đả bất động: quyết tâm/ kiên trì không thể bị lung lay dù trong bất kì trường hợp nào.)
Lạc Tầm Phong lại gọi vài tiếng, ngồi xổm trong lao cả buổi, lão giả vẫn không để ý tới hắn.
Không có biện pháp, hắn đành phải phân phó lính coi ngục xem chừng người, mình thì chạy tới Lưu Vân sơn trang.
“Cái gì?! ở trong nhà lao?!” Mục Trì tìm khắp các nơi, chính là không nghĩ tới Lục Tri Niên sẽ ở trong lao.
Lạc Tầm Phong: “Vâng, nhưng dường như lão ta không chịu phản ứng người, sợ là rất khó mời đến.”
“Không mời được cũng phải mời,” Mục Tri quay đầu nói với Thẩm Thập Ngũ, “Thập Ngũ, tìm một bao tải cho ta.”
Thẩm Thẩm Ngũ khó hiểu, “Tìm bao tải làm gì?”
Mục Trì: “Ta bỏ lão vào bao khiêng về.”
Lạc Tầm Phong, Thẩm Chỉ Ngọc: “…”
Thẩm Thập Ngũ bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ nói: “Được, con đây liền đi tìm!”
Mục Trì đi sau nó, “Phải lớn một chút.”
“Kỳ thật, không trị cũng không sao,” Thẩm Chỉ Ngọc nhìn hai chân của mình, “Mấy năm nay, ta đều đã quen rồi.”
Lạc Tầm Phong ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn y, “Nhưng ta… chúng ta muốn thấy ngươi đứng lên.” Muốn thấy ngươi đi ở phố phường phồn oa, bước lên tường thành cao ngất, chân nhún một chút, liền có thể lướt qua lầu gác đài cao…
“Đứng lên thì sao, còn không phải đánh không lại ngươi,” Thẩm Chỉ Ngọc bỗng nói khẽ, gần như không thể nghe thấy, “Ngay cả ngươi vào sau núi cũng không biết…”
Lạc Tầm Phong: “…”
Ngươi thật sự để ý ta nhìn lén ngươi tắm đúng không?