"Tôi chỉ là một kẻ nhàn rỗi không biết làm gì mà thôi." Romon bình thản giơ tay giật sợi dây thừng thả xuống từ trần nhà, một quả bóng sắt từ trên đỉnh máng sắt lăn xuống, "Tôi đã tính toán rất kỹ từng góc độ, từng khoảng cách, khi quả cầu này rơi vào cái lỗ nhỏ kia vừa đúng ’."
"A..., thật thú vị!"
"Trò trẻ con thôi." Romon khẽ cười, anh ta đưa Sean đi quanh căn phòng, giới thiệu từng thứ mà anh ta phát minh ra, sau đó dừng lại trước một cái bàn, ra hiệu cho Sean ngồi xuống phía đối diện.
Đúng lúc Sean vừa ngồi xuống, ấm trà trên bàn tự động nghiêng đi, nước trà chảy vào trong chén.
"Thứ này mới thật thú vị!" Sean nghiêng đầu quan sát động cơ phía dưới ấm trà.
"Ha ha, tôi phải mất cả một ngày mới làm xong thứ này, Eric còn nói muốn đưa nó thành mặt hàng sản xuất đại trà, đứa bé này trời sinh là thương nhân." Romon đặt chén trà xuống trước mặt Sean, "Nếm thử đi, đây là hồng trà do tôi tự pha."
Sean bưng chén lên nhấp một ngụm,"Hương vị rất tuyệt."
Trước đây nghe Eric miêu tả, Sean còn tưởng rằng anh trai anh ta là một người âm trầm. Bởi lẽ có rất nhiều binh lính chịu thương tật từ chiến trường trở về mắc bệnh tâm lý, nhưng người đàn ông trước mắt anh lại có vẻ rất ôn hòa cởi mở.
"Cậu từng đi nghĩa vụ tại Baghdad?"
"Đúng vậy." Sean không biết có nên nói cho anh ta biết anh ở EOD hay không, dù sao hai chân của Romon cũng bị bom hủy hoại. Có lẽ cũng vì lý do này, khi nhìn thấy Romon anh mới có cảm giác muốn cùng đối phương nói chuyện, muốn an ủi anh ta một chút.
"Chân tôi bị bom nổ thương tổn...... trong một lần thực hiện hành động gìn giữ hòa bình ở Afganistan." Romon dùng ngữ điệu bình tĩnh tự thuật chuyện cũ của anh ta. Nhưng Sean biết ở phía sau loại bình tĩnh này cất giấu một nỗi đau đớn không thể nguôi ngoai, có điều thời gian trôi qua lâu giúp cho anh ta quen với cảm giác đau đớn ấy.
"Tôi bị hất tung lên, hai chân rất đau, nhưng tôi vẫn rất tỉnh táo nhận ra một phút đó mình đã bay lên.” Romon xoay xoay chén trà, anh ta mỉm cười, nhưng Sean lại cảm thấy trong nụ cười của anh ta không có đau đớn hoặc khó chịu, mà như thể đang nhớ lại một kỷ niệm vô cùng tốt đẹp đã qua.
Điều này khiến Sean cảm thấy không thoải mái, dự cảm của một quân nhân từng vào sinh ra tử nói với anh rằng anh cần lập tức rời khỏi đây.
"À... Romon, ở dưới kia còn có bạn tôi đang đợi, tôi cần phải xuống thôi." Sean nở nụ cười tỏ vẻ áy náy, "Nhưng tôi cam đoan sẽ còn trở lại thăm anh."
Romon bình thản tựa vào lưng ghế, ung dung nhìn Sean: "Sau lần đó, tôi bắt đầu nghiên cứu những món đồ nho nhỏ này. Nhưng chúng cũng không phải là phát minh mà tôi đắc ý nhất...... Hoặc phải nói là....... chưa phải tác phẩm nghệ thuật."
Mí mắt Sean khẽ run lên, anh đẩy ghế ra chuẩn bị rời đi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt khi đứng lên, anh đã bắt đầu thấy căn phòng chập chờn đảo lộn, cả người đều lung lay đứng không vững.
"Giây phút bom phát nổ là giây phút vô cùng đẹp đẽ, giây phút mà cái chết đến gần thật giống như thuốc phiện ngấm vào chúng ta, thít chặt thần kinh của chúng ta, làm cho chúng ta muốn ngừng mà không được. Tôi từng nghĩ rằng sở dĩ Hawkins đam mê gỡ bom là vì hắn cũng hưởng thụ loại khoái cảm này như tôi, có điều rõ ràng là tôi sai rồi." Giọng nói của Romon du dương du dương, giống như đang kể truyện cổ tích cho trẻ nhỏ nghe.
"Anh ta...... Không phải loại người như anh!" Sean cố hết sức loạng choạng rời khỏi ghế.
Anh phải đi ra ngoài, anh không thể tiếp tục ở trong này.
Romon...... Romon......
Một trận lạnh lẽo đến sởn da gà lan tỏa toàn thân anh, anh bỗng nhiên hiểu ra...... Romon chính là Montero!!!
"Cậu từng nhận huấn luyện ở bộ đội đặc chủng?" Xe lăn của Romon chậm rãi đi theo phía sau Sean, "Trong chén trà vừa rồi tôi có cho một chút “phụ gia”, người bình thường không kiên trì được lâu như vậy. Sean, cậu thực kiên cường."
Tao không có hứng thú với lời ca ngợi đó!
Sean cố nín nhịn, anh phải đi ra ngoài! Phải nói cho Hawkins...!
"Đừng cố cưỡng lại nữa, Sean." Giọng nói của Romon như cơn ác mộng quanh quẩn bên tai Sean.
Cút mẹ mày đi!
Cửa phòng biến thành vô số khung hình chữ nhật chao đảo trước mắt anh, tất cả mọi thứ đều bắt đầu xoay tròn.
Sean vươn cánh tay muốn nắm lấy nắm cửa, nhưng ngay khi đầu ngón tay anh chạm đến, tất cả mọi thứ đều rơi vào bóng tối.
“Ba” một tiếng, anh ngã xuống.
Romon lăn xe đến bên cạnh anh, ngón tay tái nhợt khẽ vuốt tóc anh:"Cậu cười rất đẹp mắt, bé ngoan...... Hawkins có từng nói cho cậu biết điều đó hay không?"
Sau đó, hắn ta một tay kéo áo Sean, một tay điều khiển xe lăn, cố hết sức di động vào sâu trong phòng.
"Ngoài ra, tôi còn rất am hiểu thay đổi giọng nói, cậu đoán xem, nếu Hawkins gặp mặt tôi, liệu hắn ta có thể nhận ra tôi là ai hay không?"
Đi đến sát chân tường, hắn ta buông Sean ra, khẽ vặn một cái bóng đèn, những món đồ kỳ quái trong phòng bắt đầu di chuyển, che khuất mặt tường.
"Tôi cũng có thể giấu cậu đi như vậy," Romon cười khẽ, " Mà cậu ta thì dù tìm khắp nơi đều không thể thấy cậu."
Cả gian phòng trở nên trống rỗng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ở bữa tiệc phía dưới sân, Hawkins nhíu nhíu mày, Eric cũng nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "A? Sao Sean vẫn chưa quay lại? Chẳng lẽ cậu ta thực sự không mặc vừa quần của tôi?"
Hawkins lấy di động gọi cho Sean.
Đang đem Sean lôi đến trên giường, Romon lục lấy chiếc di động đang vang lên trong túi quần anh, cười nhẹ rồi lấy cục pin ra.
"Thế nào ?" Eric hỏi.
"Cậu ta không tiếp máy."
"Tôi lên phòng thay đồ nhìn thử xem." Eric buông ly rượu, đứng dậy.
"Chúng ta cùng đi." Ánh mắt Hawkins trầm lại.
Hai người cùng đi lên lầu ba, Eric đẩy cửa căn phòng chứa y phục, bên trong là hàng loạt y phục được sắp đặt ngăn nắp cẩn thận.
Thực rõ ràng, Sean cũng không ở trong này.
" Sean -- Sean --" Eric đi dọc theo hành lang lên tiếng gọi, một nữ giúp việc đi qua, Eric giữ cô gái lại hỏi, "Có một vị khách đến phòng thay y phục lấy tây trang, cô có thấy anh ta không?"
"Thưa ngài, có lẽ ông ấy đã tới nhưng tôi không thấy...... Ngài cũng biết tất cả chúng tôi đều bận rộn ngoài bữa tiệc."
Eric nhìn về phía Hawkins: "Hay là anh gọi điện về nhà Elvis, xem có phải cậu ta đã trở về thay quần áo hay không?"
Hawkins lại gọi điện thoại, bà Mercy tiếp máy. Nhưng bà lại nói Sean vốn không hề trở về.
Cúp điện thoại, Hawkins bắt đầu mở cửa từng phòng từng phòng một, đi vào xem xét.
Y có một loại dự cảm, Sean đang ở ngay tại nơi này, không hề rời đi. Tuy rằng loại cảm giác này không hề có cơ sở.
Có một gian phòng không mở được, Hawkins nhìn sang Eric, "Có chìa khóa không?"
Eric biết Hawkins không mở tất cả các phòng ra xem xét một lần là sẽ không bỏ qua, "Đây là phòng làm việc của cha tôi khi ông còn sống, sau khi ông mất chưa có ai sử dụng đến."
Cửa mở ra, bên trong có bàn học, sau bàn học là một kệ sách sát đất, rất quý phái
Hawkins đi vào, phát hiện giá sách thuộc kiểu trong tường, sau tường là sân, gian phòng căn bản không thể dùng để giấu người.
"Này, Hawkins...... Nói thật ra, sao tôi cứ có cảm giác...... Anh đang cho rằng tôi bắt cóc Sean?" Vẻ mặt Eric có chút không vui, "Tôi nghĩ rằng cậu ta là người lớn rồi, lại từng là bộ đội đặc chủng, không ai có thể làm gì cậu ta mà thần không biết quỷ không hay, có lẽ cậu ta chỉ muốn đi nơi nào đó một chút ........ Có lẽ cậu ta cảm thấy anh quản lý cậu ta quá khó thở......"
Những lời này khiến sắc mặt Hawkins thay đổi, Eric cũng nhận ra cảm giác lạnh lẽo này nên tự giác im bặt.
"Tôi chỉ muốn tìm thấy cậu ta." Hawkins ra khỏi phòng, đi đến trước cửa một căn phòng khác.
"Hey, đó là phòng của anh trai tôi." Eric ngăn cản Hawkins mở cửa, "Anh trai tôi không thích người khác tùy tiện đi vào phòng riêng của mình."
Hawkins nghiêng đầu nhìn Eric, đối phương thở dài, tự mình đến gõ cửa: "Romon, em có thể vào không?"
Vài giây sau, trong phòng vọng ra tiếng mặc quần áo, "Vào đi, chuyện gì?"
Eric mở cửa, đây là một gian phòng khá trống trải, có một người đang nằm trên giường, đèn trên đầu giường được bật sáng, rõ ràng đang là ban ngày, tấm rèm cửa vẫn nặng nề rủ xuống kín không khe hở.
"Anh nghỉ trưa sớm thật." Eric dẫn Hawkins đi vào, "A..., em có một người bạn, vốn lên trên lầu mượn y phục để thay, nhưng đi đã lâu rồi mà không thấy quay lại."
"Xem ra người bạn này của cậu thực thích chơi trốn tìm." Giọng Romon rất ôn hòa, tựa như mục sư trong giáo đường.
"A, chuyện đó...... Trên thực tế cậu ta rất đứng đắn, không mê loại trò chơi này." Eric nhướng mày, "Romon, có người nào đã từng đến đây chưa?"
"Có." Romon tạm dừng một thoáng, "Hai người các cậu. Không giới thiệu cho tôi biết một chút về người đứng phía sau cậu sao?"
"Anh ấy là Howard Hawkins, bọn em quen nhau ở Baghdad." Eric nhìn về phía Hawkins, ánh mắt của y dường như luôn nhìn chằm chằm vào Romon, Eric không thể không huých nhẹ y, nhỏ giọng nói, "Anh ấy không đi được."
Lúc ấy Hawkins mới chậm rãi di chuyển ánh mắt, thấy bên kia giường có một chiếc xe lăn.
"Romon, bọn em còn phải đi tìm anh bạn kia, chúc anh ngủ ngon." Nói xong, Eric ý bảo Hawkins cùng mình rời đi.
Đi ra hành lang, Eric dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói với Hawkins: "Anh ở chỗ của tôi tìm kiếm Sean, sao không thử đến nơi khác tìm? Tôi không biết có phải anh làm cậu ấy mất hứng hay thế nào, nhưng ở Baghdad chính là như vậy, chẳng phải cậu ta thường nổi giận với anh sao?"
Hawkins tạm dừng bước một thoáng, nhìn Eric, "Tôi biết rồi."
Sau đó y xoay người rời đi.
Eric nhìn theo bóng lưng y, khẽ nâng cằm lên, ánh mắt tối tăm: "Chuyện này thật phiền toái......"
Hawkins lại tìm kiếm khắp trong đám khách khứa một lần, vẫn không có bóng dáng Sean.
Đi vào bãi đỗ xe, xe của họ vẫn dừng ở chỗ này. Y lại liên tục gọi điện cho Sean, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Cho đến khi mặt trời lặn, bữa tiệc chấm dứt, khách khứa lục tục ra về, Hawkins vẫn đứng đó như cũ, suy tư về những nơi Sean có thể đi.
Điện thoại vang, y lập tức nghe máy, đáng tiếc lại là Eric gọi tới .
" Tìm thấy Sean chưa?"
"Chưa." Hawkins nhíu mi.
"Như vậy đi, anh đi về trước chờ một chút, nói không chừng chẳng bao lâu nữa Sean sẽ về nhà. Nếu tôi mai mà cậu ta vẫn chưa về, chúng ta có thể báo cảnh sát." Eric hít một hơi, "Nói thực ra, bây giờ tôi cũng thấy bất thường, dựa vào tính cách của Sean, nếu cậu ta có chuyện cần rời đi nhất định sẽ gọi điện cho chúng ta, sẽ không để chúng ta khắp nơi tìm kiếm."