Thật ra Giang Phù chưa bao giờ có suy nghĩ muốn làm người.
Cho dù lúc ở Thanh Khâu y có là một kẻ kém cỏi, tu hành tiến cảnh cũng chậm hơn rất nhiều so với đám bạn cùng trang lứa, mà sự yêu thương cưng chiều của cha mẹ và các anh cũng khiến y không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Y cảm thấy làm hồ ly cũng chả có gì không tốt, vẫn nghe hiểu được lời nói của các đồng tộc Thanh Khâu, dù ở hình người hay hình hồ ly cũng đều thích ăn gà, nhưng mà làm hồ ly thì còn có thể trèo cây bắt chim xuống sông bắt cá, thành người rồi thì không làm vậy không được nữa, lúc nào cũng phải mặc quần áo chỉnh tề, gò bó khó chịu muốn chết.
Y đã từng hỏi anh hai, rốt cuộc thì làm người có cái gì tốt?
Hình người của anh hai là bộ dạng thiếu niên phong lưu văn nhược, gió mát nhẹ thổi qua một thân trường sam màu ánh trăng, trong mắt lúc nào cũng chứa ba phần quyến rũ.
Anh y thoáng đảo mắt, nói: "Em muốn biết?"
Tiểu hồ ly gấp gáp gật đầu.
Anh hai thấy vậy liền cúi xuống kề sát bên tai y, nhỏ giọng nói: "Chỗ tốt nhất khi làm người, là có thể giao hợp với người khác."
Tiểu hồ ly vì nhột mà phẩy phẩy hai lỗ tai.
Giao hợp có cái gì hay? Y đỉnh đạc hỏi.
Anh hai cầm quạt giấy che miệng, nhìn một vòng bốn phía xung quanh, rồi mới nhìn y cười nói: "Em là hồ ly đó, sẽ có dục vọng từ sớm nha."
Tiểu hồ ly mạnh miệng đáp: Em không có.
Anh hai cũng không vội vã, "Đó là do em còn quá nhỏ."
Lời này nói tới nói lui rồi cũng quay về điểm xuất phát.
Sau đó Giang Phù lần đầu tiên cảm thấy thân hồ ly có chỗ bất tiện, là lúc ở Đại Hoang, y phát hiện mình không thể nói chuyện với Tần Hoán.
Tần Hoán nhặt y về, đút thuốc cho y ba ngày liền, cuối cùng y cũng lấy lại tinh thần, tràn đầy sinh lực lắc cái đuôi to chạy đến trước mặt Tần Hoán, nói với y, cám ơn anh nha, anh thật tốt, có thể mang tôi về nhà được không? Nhà tôi ở Thanh Khâu, cha tôi, mẹ tôi, các anh của tôi chắc chắn đang lo cho tôi lắm, nhất định sẽ cho anh rất nhiều rất nhiều thù lao.
Tần Hoán lại chỉ nghe thấy tiểu hồ ly kêu au áu, âm thanh yếu ớt lại có vẻ nôn nóng, vì vậy hắn ngồi xổm người xuống, dịu dàng nói: "Đói bụng rồi đúng không? Ta đang nấu cơm, ngươi chờ một lát nhé."
Tiểu hồ ly:...!
Nhưng bẵng đi một thời gian sau, Tần Hoán đã có thể hiểu được kha khá ý của y.
Đói bụng, lạnh, vui hay giận, hoặc là chỉ là lười biểu đạt, muốn nũng nịu, Tần Hoán đều có thể cho y câu trả lời vừa ý nhất.
Cho nên tiểu hồ ly đã cho rằng Tần Hoán đã đi học tiếng hồ ly —— đương nhiên là không có chuyện đó rồi, Tần Hoán chỉ học được cách sống chung với vật cưng.
Tuy rằng y không nói được tiếng người, nhưng Tần Hoán vẫn luôn thích nói chuyện với y.
Tần Hoán nói hắn là người ở nhân gian được phi thăng làm thiên sư, đã canh giữ ở tháp Cực Tinh được ba trăm năm rồi, nghe đâu là có cấp cao trên thiên đình quản chế, với đạo hạnh của hắn thì không có cách nào phản kháng, chỉ có thể làm bé ngoan ở đây tiếp tục tu hành.
Hắn nói mình cũng khôn quá để tâm chuyện này, mấy chuyện khúc chiết trên đời này đều rất tẻ nhạt, kể cả khi hắn có xem hết sao trên trời, thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện sinh lão bệnh tử mà thôi.
Hắn lại nói tiểu hồ ly, nhưng ngươi thì khác, ngay cả hóa hình cũng chưa làm được, có phải là rất muốn đi xem mấy chốn phồn hoa?
Tiểu hồ ly ngao một tiếng, không muốn.
Nghe cái cách miêu tả như có thâm thù đại hận của Tần Hoán, thì ai cũng không muốn đi hết.
Y nghĩ chắc Tần Hoán còn đẹp hơn cả mấy chốn phồn hoa kia nữa.
Bất luận là đi đứng ngồi nằm, ánh mắt của của y cũng không hề rời khỏi hắn, những lúc Tần Hoán cởi quần áo, bị y nhìn chăm chú đến ngại, xoa đầu bảo y xoay qua chỗ khác, y không thể làm gì khác đành ngoan ngoãn xoay mặt đi, nghĩ thầm có sao đâu, tôi ngày nào cũng trần truồng mà chạy, không phải ngươi ngắm rất vui vẻ sao.
Tôi xinh đẹp như vậy đều để cho anh ngắm hết, sao lại không cho ngắm anh?
Tần Hoán còn hay mang y đi tắm cùng.
Y rất thích nghịch nước, bay nhảy đến bọt nước văng tung toé đầy đất, Tần Hoán tiêu hao gần hết thể lực mới tóm được đuôi y, xách ngược y lên mà uy hiếp: Có dám nữa không? Hai cái móng vuốt đầy thịt của y co lại trước ngực, lông mao ướt nhẹp dán sát vào thân thể, vô cùng đáng thương, nhưng mà ——
Tần Hoán mở to hai mắt, hắn nhìn thấy tiểu hồ ly cương.
Tần Hoán biểu tình quái dị mà thả y xuống, hai mắt nhìn y chằm chằm, tiểu hồ ly lại không hề ý thức được, muốn chạy lại cọ bắp đùi hắn.
Trên mặt hắn lại có vẻ hơi hoang mang, túm y xách ra ngoài phòng tắm, ầm một cái đóng cửa lại.
Tiểu hồ ly không hiểu gì hết nhấc móng vuốt cào cửa, phát ra tiếng rẹt rẹt ầm ĩ nhức tai.
Từ đó về sau Tần Hoán không chịu tắm chung với y nữa, cũng không bao giờ thay quần áo trước mặt y.
Mà tiểu hồ ly lại ngày càng dính hắn, dù ngày hay đêm cũng phải ở cùng nhau, mỗi lần nhốt y ở ngoài y sẽ cào cửa.
Tiểu hồ ly không hiểu, mình biến dạng rồi ư? Tại sao Tần Hoán dường như, không thích y như trước nữa?
Biến cố đột ngột phát sinh làm không ai phản ứng kịp.
Y sốt cao liên tục ba ngày.
Tần Hoán cực nhọc cả ngày lẫn đêm, vì chăm sóc y mà không thể yên ổn nghỉ ngơi, không biết cầu được tiên dược từ chỗ nào mà cho y uống, từ sớm đến tối cũng không rời một bước khỏi ổ nhỏ của y.
Y rất vui vẻ, thầm nghĩ vậy là Tần Hoán không ghét mình rồi, thân thể toả nhiệt nóng hổi lúc nào cũng muốn dính trên người Tần Hoán, Tần Hoán không có cách nào khác, đành phải nấu cơm cũng cõng y, làm việc cũng mang y theo, nhưng y vẫn không có chuyển biến tốt nào.
Tần Hoán ba ngày ba đêm không chợp mắt, cuối cùng cũng thấy mệt mỏi, đến nửa đêm thấy tiểu hồ ly đã yên ổn rồi, liền dựa vào đầu giường mơ mơ màng màng ngủ gật.
Cố tình ngay tại lúc hắn ngủ gật, tiểu hồ ly trải qua quá trình hóa hình đầy đau khổ.
Hắn nóng nực mà đá chăn, lại trơ mắt nhìn móng vuốt của mình biến thành hai chân trần trụi mà rắn chắc, muốn cào Tần Hoán, chân trước lại mọc ra năm ngón tay của con người, y sợ đến ngây người.
Nhưng trong thân thể bỗng nhiên sinh ra một luồng khí nóng, tụ đến chỗ nằm giữa hai chân, y cảm thấy như đang đi trong sa mạc, sốt cao đến đầu váng mắt hoa, y muốn nước, một chút thôi cũng được, vì thế y áp lên Tần Hoán đang ngủ say, vô sự tự thông mà mút lên môi hắn.
Tần Hoán đang lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn thấy tiểu hồ ly —— không phải, là một cậu trai tinh tráng trần truồng, đang ngồi trên bụng hắn, không ngừng cọ hạ thân hắn, trên đệm ướt nhẹp một mảng, đôi mắt cậu trai long lanh nước, như đang khó chịu muốn chết, cầu xin hắn nhúc nhích.
"Cậu là ai?!" Tần Hoán trong nháy mắt gần như nổi giận, Giang Phù bị dọa sợ hết hồn, bàn tay theo bản năng mà phẩy tay, hạ chú hắn ——
Y, một kẻ kém cỏi gì cũng không biết, vào một đêm đó, hạ một đạo huyễn chú hoàn hảo nhất, lên người chủ nhân đã bầu bạn chăm sóc y suốt hai mươi năm trời.
Hăn là y nên cảm thấy sợ, nhưng có thể trong một khắc kia y lại vì háo sắc mà không sợ trời đất, Giang Phù chẳng thèm quan tâm gì nữa, cái mông to cọ lên dương vt Tần Hoán, eo sụp xuống, nhóp nhéo mà cắn mút cổ Tần Hoán.
Y cởi quần áo Tần Hoán, mê luyến mà sờ lên cơ bụng của hắn, ngón tay không ngừng vuốt ve vết sẹo trên ngực trái,Tần Hoán "ưm a" một tiếng, đột nhiên trở mình đè y lại.
Giang Phù không biết lúc này Tần Hoán đang nhìn thấy ai trước mắt.
Huyễn chú của hồ tiên có thể làm cho người bị hạ trải nghiệm cảm giác sung sướng cực lạc nhất, tất cả những khát vọng thầm kín không dám nói ra đều sẽ trở thành sự thật, mỹ nữ nóng bỏng, cổ mộ cũng thành tiên cung, sóng mắt Tần Hoán dao động đầy vẻ mê luyến mơ màng như say rượu, hắn cúi đầu lẩm bẩm mấy câu Giang Phù nghe không rõ, hôn lên cái mặt ngọc hình Phật đeo trên cổ y.
Giang Phù ôm hắn, mở rộng hai chân, trong nháy mắt khi thân thể được lấp đầy đầu óc y bỗng trống rỗng, hắn thầm nghĩ thì ra đây là chỗ tốt nhất khi làm người mà anh hai đã nói?
Chỗ tốt này, dường như cũng không đáng lắm.
Tần Hoán còn chả nhận ra y là ai.
Thế nhưng cảm giác nơi dưới xương cụt truyền tới cũng không phải là giả, Tần Hoán thở dốc đầy khiêu gợi làm lỗ nhỏ của y càng ẩm ướt, không nhịn được mà nâng cái mông lên bao lấy dương vt của người nọ, Tần Hoán áp hai chân y lên trước ngực, năm ngón tay tại bóp chặt mông cánh hoa của y để lại dấu tay hồng hồng, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm lỗ nhỏ.
Giang Phù cảm thấy mình như bị hắn quậy thành một bãi bùn nhão, từ đây về sau không thể đứng dậy đượ nữa, vĩnh viễn tan chảy dưới thân Tần Hoán.
Tần Hoán ôm lấy y nằm nghiêng, mở chân y ép lên cao, mà Giang Phù đã sớm mặc hắn sắp xếp, chỉ biết từng ngụm hít thở, sắc mặt hồng thấu đến lạ, thậm chí còn lộ ra cái đuôi đỏ mềm mại, đuôi xù từ dưới chui lên, cuốn lấy nơi mà hai người giao hợp, ma sát hai cái túi cùng nửa đoạn dương vt lòi ra bên ngoài của Tần Hoán, Tần Hoán ngừng động tác, cúi đầu nhìn xuống.
Trong nháy mắt đó Giang Phù nghĩ Tần Hoán đã đoán ra thân phận của mình, sợ đến ngưng thở.
Sau một cái chớp mắt, Tần Hoán ôm chặt y điên cuồng đâm chọc, tinh dịch ào ào bắn vào lỗ nhỏ của y, mà Giang Phù cũng đạt đến cao trào, y thất thần, dường như nhìn thấy ánh mắt Tần Hoán đã có chút tỉnh táo, đầy vẻ phức tạp nhìn chằm chằm nơi giao hợp.
Giang Phù không nhớ rõ hai người đã làm bao nhiêu lần.
Tần Hoán mang đến cho y cảm giác sung sướng cao trào không có điểm dừng, nhưng dù sao y cũng là hồ ly, không thể bị hắn làm đến chết ở trên giường, đến lúc huyễn chú sắp mất hiệu lực, y cắn răng dùng hết sức lực mà đẩy Tần Hoán ra.
Tần Hoán bị huyễn chú mê hoặc, mới điên cuồng không biết tiết chế như vậy.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, chắc chắn sẽ hối hận.
Trên thực tế, Giang Phù cũng hối hận rồi.
Y khập khễnh tự mình đi tẩy rửa, chỉ rửa rất qua loa, khăp nơi trên cơ thể đều đang kêu gào đau đớn.
Cuối cùng y cũng tỉnh táo từ trong cơn đau, y nhận ra mình đã biến thành người, hơn nữa, y đã không kiềm chế được mà, tự ý cường bạo Tần Hoán.
===Hết chương ===
Riz: Vì hôm nay mới bị giảng viên dọa sợ nên tui quyết định đăng sớm TvT.
Tuần này cũng có mấy môn kiểm tra nên chắc sẽ ít có chương mới hơn nha huhu.....