Giang Phù tìm thấy Tần Hoán trong một cái club được trang trí theo phong cách tương đối tao nhã.
Y đội mũ bóng chày, một thân áo thun trắng quần bò, cơ ngực căng tràn, trước ngực còn đeo một mặt dây Bồ Tát, lắc lư nằm giữa khe ngực.
Người ngoài nhìn qua còn tưởng y là tiểu mãnh nam hệ cơ bắp mới tới của club, còn bưng ly rượu đến trêu chọc y.
Cái này làm y sợ muốn chết, nghĩ tới Tần Hoán vậy mà hay đi những chỗ như này, oán khí đối với Tần Hoán trong lòng y lại càng tăng lên.
Kết quả vừa nhìn thấy người, hắn lại có vẻ vô cùng êm đẹp như chưa có chuyện gì xảy ra, chân dài thoải mái gác lên bàn trà làm từ đá hoa cương, một tay khoát lên lưng ghế sô pha, một mỹ nữ giả đang vờ e thẹn nép vào người hắn, một tay khác cầm điếu thuốc lá, trong làn khói mờ ảo ngửa mặt rít một hơi thuốc, rồi mới cúi mặt xuống nhìn y hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"
Giang Phù nói: "Đến xem anh đã chết được mấy phần rồi."
Tần Hoán cười cười, "Nhóc con còn biết xem số mạng nữa hả? Ai dạy cậu đấy?"
Vấn đề này lại là một cái cạm bẫy.
Giang Phù không đáp, quay người lại toan rời khỏi, lại bị mấy tên bảo vệ chặn lại.
Y liếc mắt nhìn đối phương, đm, vậy mà còn cao to hơn cả y, thằng cha Tần Hoán kia lại muốn làm gì y đây?!
Cô gái xinh đẹp được Tần Hoán ôm che miệng cười khanh khách nói: "Bảo ảnh ở lại chơi tí đi."
Tần Hoán đáp: "Cậu ta không biết chơi đâu."
Câu nói này ngay lập tức chọt trúng tim Giang Phù.
Y thật sự không biết chơi, y đương nhiên không thể nào sánh được với sếp Tần cái gì cũng biết nha! Giang Phù bỗng nhiên nhếch miệng cười, thò tay lấy chai champagne trong thùng ướp lạnh, bật nắp, rượu chảy ào ào vào cái ly đế cao, đôi mắt sóng sánh ánh nước, cười nói với người phụ nữ kia: "Chị à, mời chị uống tí rượu nhé, có được hay không?"
Thiếu niên nửa ngồi xuống, thân thể rắn chắc tỏa ra anh khí phồn thịnh đầy sức hấp dẫn, mày kiếm cau lại thật sâu, biểu tình thành khẩn, nhìn qua sẽ thật sự tin rằng nếu cô từ chối ly rượu này y sẽ đau buồn vô cùng, y giống như thiếu niên trong trẻo mà cô độc, chỉ một lòng hướng về người chị này, một tiếng "Chị" vang lên như đào tim móc phổi, "Chị à, cho em tí mặt mũi đi."
Bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ khiếp người.
Tần Hoán rút lại cánh tay đặt trên lưng ghế.
Cô gái kia lại như bị đầu độc mà vươn tay muốn cầm lấy ly rượu, Giang Phù lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, làm cái thủ thế từ chối rồi cười nói: "Chị đã cho em mặt mũi rồi, rượu này cứ để em uống thay đi."
Nói xong y liền nâng ly ngửa đầu, uống một hơi hết sạch, mấy giọt nước ánh bạc lăn xuống hầu kết quyến rũ.
Từ góc nhìn của Tần Hoán, có thể nhìn thấy rõ ràng mặt dây chuyền ngọc hình Bồ Tát lắc lư theo động tác của y, lồng ngực rắn chắc như cảnh xuân nửa hở như ẩn như hiện qua cổ áo thun.
"Ông chủ Tần." Một thanh âm rụt rè vang lên, "Mọi người có muốn uống nữa không?"
Mọi người từ chỗ ngồi nhìn về phía phát ra tiếng kêu, từ trong phòng đi ra một thiếu niên yếu ớt, nhìn qua cùng lắm là mười sáu, mười bảy tuổi, dáng vẻ tinh tế lả lướt, đẹp đẽ mềm mại như búp bê Tây Dương, trong lồng ngực còn ôm một con mèo con màu trắng.
Sau lưng người nọ là cánh cửa nửa mở, hình như là phòng ngủ, từ đây nhìn sang có thể thấy được một chiếc giường và một cái bàn trang điểm.
Giang Phù thầm nghĩ, nếu như trong thế giới này cũng có hồ ly tinh, chắc hẳn cũng phải trông tương tự như thiếu niên này.
Coi như Tần Hoán có thích nuôi hồ ly, thì cũng muốn nuôi một con hồ ly giống như thế.
Đối với mị thuật của hồ tộc, bản thân y cao to cường tráng, dù cho có cố gắng học như thế nào, cũng đều trông như bắt chước bừa.
Y chống đầu gối đứng lên, nhìn Tần Hoán, lập tức thay đổi ngữ khí, "Đừng có uống nữa nha? Uống nhiều quá thì người ta chịu không nổi ngài làm đâu."
Đồng tử Tần Hoán đột nhiên co rụt lại, bắn ra ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.
Giang Phù lại không nhìn thấy, lâng lâng xoay người rời đi
Lúc này thì bảo vệ không cản y nữa.
Thật ra tửu lượng của Giang Phù cũng không được tốt lắm.
Khi xưa trong tháp Cực Tinh ở ại Hoang, y cũng hay tình cờ bắt gặp Tần Hoán ngồi uống rượu.
Giang Phù sợ hắn uống rượu một mình cô đơn, thỉnh thoảng hay chui vào trong lồng ngực hắn, quấn cái đuôi to lên eo hắn, duỗi móng vuốt khều khều ly rượu của hắn.
Có một lần Tần Hoán bị y quậy đến phiền, lấy đũa chấm chút rượu cho y liếm thử, hại y run cả người, phơi bụng trắng lập tức té xỉu.
Thấy y bị rượu hành cho chết khiếp, từ đó về sau Tần Hoán đem giấu luôn mấy bình rượu tiên, y vẫn mãi không tìm thấy được.
Lần thứ hai uống rượu, thì là mấy ngày trước, ông chủ Tần tổ chức tiệc mời cả xưởng, Giang Phù cùng đám công nhân ầm ĩ đi mời rượu, nói một câu với cái người nọ: "Chào ông chủ!" Kết quả lại tự dâng mình lên giường người ta.
Lần thứ ba, chính là hôm nay.
Y về đến trước cửa nhà, không đi vào mà im lặng ngẩn người ngồi bên vỉa hè.
Đêm đã khuya, nhưng trên đường vẫn cứ là ngựa xe như nước, tiếng xe cộ truyền vào con hẻm nhỏ cũ nát yên ắng, càng làm cho bầu không khí trở nên ảo mộng.
Y có hơi nhớ nhà.
Y là con của hồ tộc Thanh Khâu, được Tần Hoán xưa là một thiên sư nhặt về nuôi hai mươi năm, sau này hóa hình thành người, vì né tránh Tần Hoán mà chạy trốn vào nhân gian, càng cách xa Thanh Khâu hàng trăm nghìn dặm.
Nếu không phải vì Tần Hoán, y đã yên ổn thoải mái mà phơi đuôi tắm nắng ở nhà từ lâu, đâu phải ở chỗ này cực khổ giả vờ học đòi làm con người.
Cha mẹ và các anh của y, chẳng biết có còn lo lắng tìm kiếm y không? Y đã bị bỏ rơi hai mươi năm! Trên đời sao lại có người thân sơ ý đến vậy!
Nghĩ vậy mà mũi có hơi chua xót, vội vã nhịn xuống, thầm nghĩ bản thân là một đại nam nhân lại đi khóc nhè xấu muốn chết, vì vậy liền vén vạt áo giả bộ lau mồ hôi.
Một chiếc màu đen chậm rãi chạy tới dừng ở trước mặt hắn.
Người ngồi ở ghế lái dường như nhìn y mấy cái, lại đánh tay lái tìm chỗ đỗ xe đàng hoàng rồi mới bước xuống.
Giang Phù vừa nhìn thấy đôi chân thon dài cùng giày da bóng lưỡng bước ra từ trong xe liền muốn bỏ chạy ngay tức khắc.
Nhưng y chưa kịp phản ứng, Tần Hoán đã đứng ở trước mặt y, khom người ngồi xổm xuống, tựa như vuốt ve sủng vật mà ngắt nhẹ lên mũi y, giọng nói trầm thấp có vẻ sâu không lường được: "Cậu hôm nay thế mà có bản lĩnh quá nhỉ."
===Hết chương ===.