Và rồi ta ngồi trên thềm cỏ, Viên thúc phụ ngồi trên ghế đá mơ màng hưởng thụ tiết trời, tiểu Cố tiểu Niệm ngồi đối diện ta, chúng ta ngắt những cành cỏ lâu, bện thành muôn hình muôn vẻ.
Ta chỉ vào con châu chấu ở trong tay, ôn nhu mà nói.
"Đây là châu chấu."
Bọn hắn miệng mở lớn, y y a a nói ngọng theo.
Cỏ lâu biến hóa thành hình thù khác, ta lại bảo.
"Đây là chuồn chuồn."
"Ồ ồ."
"Đây là cánh bướm."
"A a."
"Đây là hoa sen."
"O o."
Âm thanh xầm xì, văng vẳng tiếng hài tử bi bô nói theo.
Ta chỉ vào bầu trời, chỉ vào mặt đất, chỉ vào ao hồ, chỉ vào Viên thúc phụ, chỉ vào Hồng phi, chỉ cánh hùng ưng, chỉ ngọn gió thổi đem theo tàn hoa, chỉ áng mây trắng, chỉ xiêm y vàng, chỉ bàn đá ngọc.
Hài tử hứng thú, với mỗi một từ, chúng cố gắng mở lớn khẩu hình, âm thanh càng lúc càng rõ.
Dường như là những hài tử rất thông minh, chỉ là không ai chỉ bảo, suốt ngày theo bản năng y y a a.
Ta chỉ tất cả những thứ có mặt ở xung quanh, nghiêm túc giảng dạy, ôn nhu kể cho bọn hắn nghe những câu chuyện liên quan đến nó.
Kể về kinh đô, về Tát Ta, về thiên hạ, về thảo nguyên rộng lớn, về vó ngựa lao vút trên mặt đất là như thế nào.
Hài tử chăm chú, thích thú lắng nghe, mỗi một từ phát ra từ miệng ta, lập tức nhanh nhảu ồ ồ nói theo.
Ta ngón ta chỉ vào lồng ngực của hài tử, ôn nhu cất lời.
"Đây là tiểu Cố."
Ngón tay di chuyển.
"Và đây là tiểu Niệm."
Hài tử nhìn nhau, đồng thanh hô lên.
"Ố ố."
"Iệm iệm."
Sau đó liền khanh khách ngoác miệng cười.
Ta khóe môi ôn hòa, ánh mắt đong đầy ôn nhu.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng chân gấp gáp, tà áo lay động ma sát trong gió, bước chân vội vàng quen thuộc, hơi thở ấy, nhịp tim đập đó, tất cả đã sớm khắc sâu vào lòng ta.
Ta nghiêng đầu mà nhìn, trông về bóng dáng của một nam nhân thân vận hắc bào lay động, dung nhan thập phần khuynh thành, lam nhan như ngọc, tuấn tú một phương, năm tháng trôi qua, càng khiến cho y trở nên thành thục hơn bao giờ hết.
Ta hai mắt lấp lánh, khóe môi khẽ cong, khàn khàn cất lời.
"Tiểu Cố, tiểu Niệm, đó là phụ thân."
Tiểu Cố tiểu Niệm ngơ ngác, một lớn hai nhỏ, một đứng hai ngồi, yên lặng nhìn nhau.
Tiểu Cố tiểu Niệm, chính là phiên bản nhỏ của Tề Sách, từng đường nét trên dung nhan đều giống y đến bảy phần, chỉ có đôi mắt của bọn hắn, là một nét phượng diễm lệ, như Đường Trân năm nào, khuấy đảo tâm can của Tề Sách.
Ta đứng dậy, bước đến bên cạnh chàng.
Cùng chàng nhìn xuống hài tử của chúng ta, khóe môi diễm lệ cười lên, âm thanh ta đinh đang lại thanh thúy, đi vào tận lòng người.
"Tiểu Cố, tiểu Niệm, gọi phụ thân đi."
"Phụ..
phụ..
thân!"
Đôi mắt bọn hắn sáng lấp lánh, như ánh mặt trời trên kia, đồng thanh hô lên, như hai giọt nước, vừa ngây ngô, lại tinh khiết như thế.
Nhìn xem, tiểu Cố tiểu Niệm của ta, làm sao có thể là ngốc tử.
Bọn hắn chưa nói chuyện, là bởi chờ đợi một người mẫu thân như ta quay về, tìm đến, chỉ dạy mà thôi.
Tiếng gọi của tiểu Cố tiểu Niệm vang lên, thành công khϊếp sợ cả một phủ Tri huyện chạy theo sau đó.
Viên thúc phụ hai tay run bần bật, lập tức quỳ xuống, hô to Nhϊếp Chính Vương vạn tuế, Đại Thế tử, Nhị Thế tử vạn tuế, những người khác liền theo đó mà quỳ gối hô lên.
Tiểu Cố, tiểu Niệm dường như cảm thấy rất thú vị, khanh khách cười lên, hô to phụ thân liên tục.
Tiếng hô lay động trên không trung, tiến sâu vào lòng người.
Tề Sách hạ thấp người, dung nhan diễm lệ họa thủy, tuấn tú như ngọc lấp lánh ánh nước nơi đáy mắt, mi tâm mất đi tia hắc khí âm trầm, bờ môi là nét cười run rẩy, hai mắt đỏ bừng, khàn khàn mà khẽ hỏi.
"Là ai chỉ các con gọi phụ thân?"
Tiểu Cố tiểu Niệm chỉ về phía ta, khanh khách hô lên.
"Nương!"
Ta toàn thân chấn động, kinh hãi, khϊếp đảm, không thể tin nổi.
"Nói lại lần nữa."
Âm thanh của Tề Sách run rẩy, tiểu Cố và tiểu Niệm lại hướng về ta, hô lên một tiếng nương dõng dạc.
Nương.
Tiếng gọi này, như một cây chùy, đánh vào lồng ngực.
Đại não nổ tung, bên tai ù đi.
Cảm thấy nỗi đau ập đến, xúc cảm đổ vỡ.
Ầm ầm như thác chảy, bóp ta đến nghẹn ngào.
Đã bao lâu rồi, đã từng suy nghĩ rằng, cả đời cũng sẽ không nghe được một tiếng nương thanh thúy này.
Đã từng tưởng rằng, vạn kiếp luân hồi, vẫn sẽ hối tiếc vì một tiếng gọi thân thương đấy.
Ta đã chờ đợi, chờ trong ngây ngốc, chờ đến hao mòn, chờ đợi một tiếng nương ấm áp.
Hóa ra người đợi chờ, không chỉ có Tề Sách, không chỉ có tiểu Cố, tiểu Niệm, mà ngay cả ta, cũng đã phải chờ đợi rất lâu rồi.
Mễ Bối.
chương rồi, còn chương nữa là end truyện đóoooooooooooooooooooo