Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

chương 119: không ngăn cản được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Không biết có phải có phải cô nhầm hay không mà dường như hơi thở của anh có chút rối loạn, hơi thở cũng cực kỳ nóng bỏng giống như lửa, khiến cô cảm giác mình như ở trong lò thiêu.

Cô không được tự nhiên mà hơi rũ mắt xuống, lông mi dài hơi run lên, thấp giọng hỏi: “Anh còn chưa nói cho tôi biết, trợ lý Lạc đâu rồi?”

Cô vừa dứt lời, bên tai nghe thấy tiếng cười, đôi môi Long Tư Hạo lại tiến lại gần bên tai cô, giọng nói trầm thấp: “Sau này ở trước mặt tôi, không cho phép nhắc tới người đàn ông khác! Cậu ta có việc quan trọng phải đi giải quyết!”

Giọng nói của anh cực kỳ bá đạo khiến người ta không thể kháng cự được.

Lê Hiểu Mạn ngước mắt, nhìn vào đôi mắt của anh. Trong đôi mắt đen láy kia có ánh lửa nóng bỏng khiến lòng cô run lên. Cô vội vàng nhìn xuống, không tự nhiên hỏi: “Anh ta... anh ta phải đi làm cái gì?”

Long Tư Hạo chưa trả lời cô, đột nhiên cúi đầu chiếm lấy cánh môi cô.

Lê Hiểu Mạn hoảng sợ. Anh lại dám hôn cô trước mặt bao nhiêu người như vậy. Anh thật là...

Cô đang định đẩy anh ra thì đột nhiên ánh đèn tối sầm lại. Không biết ai tắt đèn mà khiến cả phòng tiệc tối om, không ai thấy rõ ai.

Vì đột nhiên bóng tối ấm đến, Lê Hiểu Mạn run lên, cánh tay mảnh khảnh để trước ngực Long Tư Hạo: “Long...Ô...”

Long Tư Hạo không cho cô cơ hội nói chuyện, ép chặt đôi môi côi, lưỡi dài nhân cơ hội tấn công thành trì của cô.

Nụ hôn của anh nóng bỏng như lửa, giống như thiêu đốt môi lưỡi và suy nghĩ của cô, lửa lan đến toàn thân.

Giữa răng môi hai người đầy mùi rượu, mê đắm lòng người.

Lê Hiểu Mạn muốn đẩy anh ra nhưng sức lực giống như bị anh hút hết vậy, cả người cô mềm xuống, dựa vào lòng anh.

Nụ hôn của anh quá kịch liệt khiến cô không đủ dưỡng khí, hô hấp càng lúc càng khó khăn. Cô đấm lên ngực anh, đôi mắt trong suốt phủ tầng sương mù, mồ hôi rịn ra: “Ô...Long... Long Tư Hạo... Ô... Buông ra...”

Phát hiện cô không thể thở được lúc này Long Tư Hạo mới thả cô ra.

Cả người Lê Hiểu Mạn mềm nhũn dựa vào trong ngực Long Tư Hạo, há miệng thở dốc, lông mi dài run rẩy.

Đợi đến khi cô hít thở dễ dàng hơn, trên môi vẫn ướt, đôi môi Long Tư Hạo lại phủ lên cánh môi cô. Lần này, nụ hôn của anh dịu dàng hơn, để cô vẫn có thể hít thở được.

“Ưm...” Cô hô lên một tiếng, đang muốn đẩy anh ra thì giọng nói trầm thấp đầy bá đạo của Long Tư Hạo vang lên bên tai cô.

“Hiểu Hiểu, không được từ chối tôi!”

Giọng nói anh trầm khàn mê người, từ tính vang lên bên tai cô, khiến trái tim Lê Hiểu Mạn run lên một cái.

Cô giống như bị anh đầu độc, sững sờ để mặc anh hôn.

Cô cảm giác cơ thể mình như cánh hoa trôi giữa biển, đầu óc trống rỗng.

Khi cô phục hồi lại tinh thần, Long Tư Hạo đã rời khỏi đôi môi cô. Mà đèn trong phòng dạ tiệc cũng sáng lại.

Âm nhạc đổi sang một bản nhanh hơn.

Lê Hiểu Mạn rũ hai mắt, không dám nhìn Long Tư Hạo nữa. Lúc này, trái tim cô đâm loạn nhịp, cô nhỏ giọng nói muốn đi phòng rửa tai rồi bối rối đi.

Chẳng qua, vừa trải qua nụ hôn kịch liệt khiến người cô mềm nhũn, bước chân cũng lảo đảo, suýt chút nữa nhã nhào. Cũng thật may có Long Tư Hạo kịp thời đỡ cô, ánh mắt nóng bỏng, cười giễu nói với cô: “Hay là tôi bế em nhé?”

Lê Hiểu Mạn che giấu sự hốt hoảng trong lòng, nhếch môi: “Không cần!”

Dứt lời, cô rời khỏi sàn nhảy, cúi đầu đi vào nhà vệ sinh.

Đột nhiên một bóng dáng chặn trước mặt Lê Hiểu Mạn, nắm chặt cổ tay cô. Sức lực này khiến cô đau đớn đến nhíu mày.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio