Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

chương 216: phục tùng, anh là cấp trên.. (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Long Tư Hạo ngước mắt liếc nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén trầm lãnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ không vui, môi mỏng nhếch lên: “Tại sao lại muốn đến bộ phận thiết kế?”

Nghe anh nhắc đến bộ phận thiết kế, Sophie nhếch nhếch đôi mày liễu, đôi mắt trong trẻo màu nâu nhạt kinh ngạc liếc nhìn Long Tư Hạo, giọng nói dịu dàng êm tai: “Tư Hạo, anh đoán xem em thấy gì ở bộ phận thiết kế? Bộ phận thiết kế có một người tên Lê Hiểu Mạn, trông rất giống em, không ngờ rằng lại trùng hợp như vậy, em và cô ấy đều vào bộ phận thiết kế.”

Đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh của Long Tư Hạo nguy hiểm nheo lại, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Sophie, giọng nói lạnh lùng: “Lập tức rời khỏi TE, bằng không, anh lập tức đưa em về Marseille.”

“Em không rời khỏi.” Đôi mắt màu nâu nhạt của Sophie kiên định nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, em sẽ nghe theo anh mọi chuyện, chỉ có chuyện này là không được, nếu như anh muốn em rời khỏi, trừ khi cho em một lý do không thể không rời khỏi. “

Ánh mắt Long Tư Hạo sâu thẳm liếc nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt, giọng nói trầm lãnh: “Sophie, anh nói được thì làm được.”

Sophie thấy Long Tư Hạo quyết tâm muốn cô rời khỏi TE, dùng đôi mắt nâu nhạt uất ức nhìn anh, đôi tay thon dài ôm lấy cổ anh, giọng nói mềm mại: “Tư Hạo, đừng bắt em rời khỏi TE có được không? Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần em đòi là anh sẽ đáp ứng, vì sao lần này lại nhẫn tâm với em như vậy? Tư Hạo...”

Lúc này, bên ngoài phòng làm việc truyền đến giọng nói Lạc Thụy: “Lê tiểu thư, hiện tại tổng giám đốc có chút bận, trước tiên cô đừng vào, cô đến tìm tổng giám đốc để...”

“Trợ lý Lạc, trưởng phòng Dương bảo tôi đem văn kiện đến để tổng giám đốc ký.”

Sophie nghe được giọng của Lê Hiểu Mạn, đôi môi giống như cố tình quẹt qua cổ áo sơ mi trắng muốt của Long Tư Hạo, lập tức đứng dậy, liếc nhìn Long Tư Hạo cười dịu dàng: “Tư Hạo, em sẽ không rời khỏi TE, nếu anh lại uy hiếp em, em sẽ không uống thuốc, xem là ai uy hiếp ai, em xuống làm việc trước.”

Dứt lời, cô ta liền ra khỏi phòng tổng giám đốc.

Đang nói chuyện cùng Lê Hiểu Mạn, Lạc Thụy nhìn thấy Sophie đi ra, anh ấy đưa tay che mắt mình: “Oh! My god! Cuối cùng vẫn gặp, tôi không nhìn thấy gì cả.”

Sophie nhìn thấy Lạc Thụy che mắt, nở nụ cười đi đến trước mặt anh, giống như rất thân quen kéo tay anh ấy xuống, giọng nói mềm mại êm tai: “Anh Lạc Thụy, có gì rơi vào à?”

Lê Hiểu Mạn nhìn thấy Sophie đi ra từ phòng làm việc của Long Tư Hạo, đầu tiên có chút kinh ngạc, lại nghe thấy cô ta xưng hô với Lạc Thụy như thế, giống như có tảng đá lớn rơi vào tim cô, nặng nề đè xuống.

Cô ngước mắt nhìn về phía Lạc Thụy, cười hỏi: “Trợ lý Lạc, hai người quen nhau sao?”

Lạc Thụy quen biết Sophie, chứng tỏ Long Tư Hạo cũng quen biết, vậy hôm qua cô ta nói là vị hôn thê của Long Tư Hạo quả thật “không có lửa sao có khói“.

Lòng cô chợt đau xót, đôi mày thanh tú nhíu lại.

“Ah! Cái này... Hình như là có quen.” Lạc Thụy nhướng mày liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, đôi mắt cười híp lại: “Lê tiểu thư, cô cứ vào để tổng giám đốc ký tên trước đi!!”

Dứt lời, Lạc Thụy đẩy Lê Hiểu Mạn vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Sophie khẽ nhếch mày liễu, đôi mắt màu nâu nhạt nghi ngờ liếc nhìn Lạc Thụy: “Anh Lạc Thụy, trông anh và vị Lê tiểu thư kia có vẻ rất thân quen nhỉ!”

“Đồng nghiệp của nhau! Đương nhiên quen rồi.” Lạc Thụy ra vẻ tùy ý, đột nhiên đưa tay ôm bụng, nhíu chặt lông mi, gương mặt thống khổ: “Tiểu thư Sophie, thật ngại quá, tối qua tôi ăn linh tinh, giờ phải đến phòng vệ sinh lát, nam nữ khác biệt, tiểu thư Sophie, cô cũng đừng đi theo.”

Sophie nhìn thấy Lạc Thụy sải bước đi giống như bị ma đuổi, cô ta liếc nhìn cửa phòng tổng giám đốc, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười thâm ý, sau đó rời đi với khí chất tao nhã.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Hiểu Mạn đặt văn kiện trong tay xuống trước mặt Long Tư Hạo, hơi rũ tầm mắt, nhưng không hề lên tiếng.

Dù sắc mặt cô có bình tĩnh, nhưng đôi lông mày khẽ nhìu cùng đáy mắt trong trẻo lạnh lùng đã bán đứng tâm trạng lúc này của cô.

Long Tư Hạo cầm lấy văn kiện cô đặt trên bàn, lật vài trang, sau đó tiêu sái đặt bút ký tên, sau đó liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Lê Hiểu Mạn thấy anh ký xong, cầm văn kiện lên định đi, lại bị Long Tư Hạo gọi lại.

“Hiểu Hiểu, em không có gì muốn nói sao? Hoặc là, em không có gì muốn hỏi anh sao?”

Lê Hiểu Mạn dừng chân, xoay người cung kính liếc nhìn Long Tư Hạo, cười gượng: “Tổng giám đốc, phần văn kiện này là trưởng phòng Dương bảo tôi đem đến cho anh ký, có lời gì muốn hỏi cũng là trưởng phòng Dương muốn hỏi, tôi không có gì muốn hỏi cả!”

“Ah?” Long Tư Hạo khẽ nhếch hàng chân mày anh tuấn, đôi mắt hẹp dài nheo lại, liếc nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm ý: “Vì sao trưởng phòng Dương bảo em đến em liền đến? Rất muốn nhìn thấy anh?”

Lê Hiểu Mạn giống như bị Long Tư Hạo nói trúng tim đen, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng lên, ánh mắt tức giận nhìn anh chằm chằm: “Long Tư Hạo...”

Long Tư Hạo thấy cô gọi thẳng cả họ tên mình, đáy mắt sâu thẳm xẹt qua vẻ hài hước, cong môi cười, giọng nói trầm thấp êm tai: “Không phải nên gọi là tổng giám đốc sao? Trong giờ làm việc gọi thẳng tên đầy đủ của cấp trên, còn có thái độ không tốt, em đáng bị tội gì? Hửm?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio