Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

chương 333: yêu sách, vạch trần chân tướng (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thấy vậy Lôi Dương giữ chặt tay cô ta, ánh mắt thâm sâu nhìn cô ta, bên trong chất chứa đầy tình cảm: “Lâm Lâm, em vì Hoắc Vân Hy làm nhiều thứ như vậy nhưng anh ta vẫn không thích em, em cần gì phải chấp nhất như thế? Đã quên anh ta thế nào rồi sao?”

“Không…” Hạ Lâm khóc lóc gạt tay Lôi Dương ra, ánh mắt nhìn anh ta đầy kiên định: “Không… tôi sẽ không buông tay Vân Hy, vì anh ấy, tôi trả trả giá nhiều như vậy rồi, khó khăn lắm mới chia rẻ được anh ấy và Lê Hiểu Mạn con tiện nhận kia, em không thể nào mà buông tha anh ấy dễ dàng như vậy được.”

Thấy cô ta vẫn không chịu buông ta, Lôi Dương tức giận nhìn cô ta đầy châm chọc: “Hoắc Vân Hy rốt cuộc có gì tốt chứ? em vẫn cứ nhớ mãi không quên anh ta như vậy? Lâm Lâm, vì anh ta mà em sắp không giống Hạ Lâm trước kia mà anh biết rồi.”

Hạ Lâm mặt lạnh, ánh mắt không vui nhìn anh ta: “Lôi Dương, tôi xem anh là người hiểu tôi nhất, vậy mà anh lại khuyên tôi rời khỏi Vân Hy sao? Anh không biết tôi rất yêu anh ấy sao? Vì anh ấy tôi đã làm nhiều như vậy rồi, hiện tại anh bảo tôi buông tha, tôi không cam lòng, tôi thay đổi chủ ý rồi, tôi không chỉ muốn Lê Hiểu Mạn lưu lạc tha hương mà muốn cô ta chết ở xứ người, anh để đám ngư dân kia ngầm giải quyết cô ta đi, tốt nhất để đám ngư dân đói khát đó cưỡng gian cô ta rồi giết, sau đó ném xác cô ta xuống biên cho cá ăn.”

Lôi Dương nhìn sắc mặt âm ngoan của Hạ Lâm, hai mắt nheo lại lập tức mặt lạnh nói: “Lâm Lâm, trước kia anh quen biết em thì em không ác độc như thế, vì Hoắc Vân Hy mà xem bộ dạng không ra gì lúc này của em đi, giống như người đàn bà độc ác vậy.”

“Tôi giống người đàn bà độc ác?” Hạ Lâm hung hăng trừng Lôi Dương, giọng điệu khinh thường: “Lôi Dương, vậy mà anh lại nói tôi như vậy? Anh thật tốt, Lôi đại thiếu gia nhà giàu nổi tiếng ở đằng sau trộm cướp vi phạm pháp luật anh còn làm ít sao? Cả ngày qua lại với đám ngoài xã hội, lưu manh thì có gì khác chúng?”

“Hạ…Lâm…”

Hạ Lâm nói những lời này chọc giận Lôi Dương, anh ta tức giận nhình cô ta: “Anh làm những chuyện này còn không phải vì em sao? Em vì giá họa cho Lê Hiểu Mạn ngoại tình mà để anh bỏ thuốc cô ta vào ngày kỉ niệm một năm cô ta và Hoắc Vân Hy kết hôn, còn để anh tìm về mấy tên lưu manh xử cô ta.”

Hạ Lâm đối với Lôi Dương luôn nói gì nghe nấy lúc này lại hét to với cô ta, cô ta phẫn hận nhìn anh ta: “Anh hét cái gì? Anh làm gì cho tôi được hả?”

Lôi Dương nắm cổ tay cô ta, hai mắt tức giận đằng đằng nhìn cô ta: “Được, em muốn anh nói cho em nghe có phải không? Vào ngày kỷ niệm một năm Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy kết hôn em để anh giấu Hoắc Vân Hy bỏ thuốc Lê Hiểu Mạn, trên yến hội Lăng gia thì em vì để truyền thông biết quan hệ của em với Hoắc Vân Hy mà để anh sắp xếp cho phóng viên giả vờ nhận ra Lê Hiểu Mạn, sau đó công kích cô ta, em muốn cô ta biến mất, vì em anh đưa cô ta tới Đảo Ngư không ai biết…”

Hạ Lâm không chờ Lôi Dương nói hết đã ngắt lời anh ta: “Không phải anh thích tôi sao? Những chuyện này không phải do anh tự nguyện sao?”

Lôi Dương xiết chặt cổ tay cô ta, ánh mắt đầy phẫn nộ: “Ừ, anh thích em, vì em anh nguyện làm mọi chuyện, đó là vì anh cho rằng Hoắc Vân Hy yêu em, anh giúp em chiếm được anh ta thì em có thể hạnh phúc, nhưng hiện tại xem ra mặc kệ em làm nhiều hay ít thì Hoắc Vân Hy căn bản không thích em.”

“Anh buông ra.” Hạ Lâm gạt tay Lôi Dương ra, ánh mắt phẫn hận nhìn anh ta: “Ai nói Vân Hy không thích tôi? Anh ấy yêu tôi, anh ấy chỉ tạm thời bị Lê Hiểu Mạn mê hoặc mà thôi, nếu anh ấy không thích tôi thì sẽ không lén giấu Lê Hiểu Mạn mà ở cùng tôi, vì tôi anh ấy kết hôn với Lê Hiểu Mạn một năm mà chưa từng chạm vào cô ta, đó không phải yêu thì là gì chứ?”

“Đó là vì thủ đoạn của em.” Lôi Dương nắm cằm cô ta, hai mắt nhìn cô ta chằm chằm: “Em đừng quá u mê, nếu không phải mười năm trước em lừa gạt Hoắc Vân Hy nói em cứu anh ta thì anh ta sẽ chọn em sao? Mười năm trước lần bắt cóc đó người liều mạng cứu Hoắc Vân Hy là Lê Hiểu Mạn mà không phải em, vì sau khi Hoắc Vân Hy tỉnh lại thấy em, em nói em cứu anh ta nên anh ta mới thất vọng về Lê Hiểu Mạn, mới nhớ kĩ em, mới cảm kích em, là em khiến anh ta hiểu nhầm Lê Hiểu Mạn, để anh ta từng chút bất hòa với cô ta, em thừa cơ đó mà nhảy vào, em tỉnh táo lại di. Hoắc Vân Hy chỉ vì cảm kích em mới ở cùng em, anh ta không thấy rõ lòng mình, cho rằng yêu em, nhưng hiện tại anh ta đã thấy rõ rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio