Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

chương 388: dùng kế, tìm ra chân tướng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh nâng mí mắt lên, ánh mắt thâm thúy u trầm liếc nhìn cô ta, môi mỏng nhẹ mân: “Cho nên em thừa dịp tôi không phòng bị, đã dùng thuốc mê đặc chế của gia tộc Knox để làm tôi hôn mê, rồi chụp những bức ảnh kia để uy hiếp tôi cưới em, tôi không cưới em, em sẽ bảo mẹ em gửi ảnh qua cho Hiểu Hiểu, để cô ấy hiểu lầm tôi, rời bỏ tôi, phải không?”

Đôi mắt ngập nước của Sophie mang theo áy náy và tự trách liếc nhìn anh: “Tư Hạo... thật xin lỗi... em buộc phải… làm như vậy, em cũng không muốn, em thật sự… chỉ... bởi vì... quá yêu anh...”

Long Tư Hạo nheo mắt lại, ánh mắt vẫn thâm thúy u trầm như cũ, anh ôn hòa nói: “ Sophie, vì hãm hại tôi, vì để cho Hiểu Hiểu hiểu lầm tôi, ngay cả sự trong sạch của mình em đều không chú ý sao? Sophie, tôi biết em là người biết yêu bản thân mình, nhưng em làm như vậy khiến cho tôi rất thất vọng, em biết rõ tôi không thích người phụ nữ không tự yêu bản thân mình nhất mà.”

“Em...” Sophie cắn chặt môi dưới, thấy ánh mắt Long Tư Hạo liếc nhìn mình thoáng qua vẻ thất vọng, trong lòng cô ta hoảng hốt: “Tư Hạo... em... thật xin lỗi! Em... em lừa gạt anh, em... em vẫn là Sophie... mà anh biết, em... chúng ta… thật ra thì cái gì... cũng không phát sinh, anh vẫn luôn hôn mê, em... chúng ta làm sao có thể phát sinh... quan hệ được.”

Long Tư Hạo hơi nâng mí mắt lên, ánh mắt thoáng ớn lạnh, anh thu hồi bàn tay lại trong im lặng, trầm giọng nói: “Ý của em là tôi không đụng vào em, giữa chúng ta không phát sinh bất kỳ chuyện gì?”

Sophie gật đầu lên tiếng đáp lại, đôi mắt ngấn lệ nhìn Long Tư Hạo thật sâu, cô ta nức nở nói: “Tư... Tư Hạo, em lừa gạt anh, chỉ là muốn... giữ anh lại, em cho rằng... em lừa gạt anh em là của anh, coi như anh không... chịu trách nhiệm với em, thì anh cũng... sẽ vì thẹn… với Lê Hiểu Mạn... mà rời bỏ cô ta... thế nhưng em không nghĩ tới, anh... cũng không tin em...”

Nghe cô ta nói xong, Long Tư Hạo đứng lên, anh thâm trầm liếc cô ta, nhưng không nói gì, xoay người đi thẳng ra ngoài phòng bệnh.

“Tư Hạo...” anh đột nhiên rời đi khiến Sophie kinh ngạc, cô ta hô to muốn đứng dậy, nhưng không cẩn thận động vào vết thương, khiến cô ta đau đến nỗi hét lên.

“A...”

Thẩm Thi Vi chờ ở ngoài phòng bệnh thấy Long Tư Hạo rời đi, bà lập tức đi vào phòng bệnh, lúc nhìn thấy Sophie đau kêu ở trên giường bệnh, đôi mắt ướt át của bà tràn đầy đau lòng cùng lo âu.

“Sophie... Sophie...”

Bà lập tức tiến lên, lo lắng nhìn Sophie muốn ngồi dậy: “Sohpie, con hãy nghe lời của mẹ, đừng đứng lên, con như vậy sẽ động đến vết thương.”

Trên trán và trên mặt của Sophie đã đau đến nỗi toát cả mồ hôi, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, cô ta mông lung nhìn Thẩm Thi Vi: “Mẹ... Mẹ, con... con muốn gặp Tư Hạo, anh ấy đi đâu rồi? Con... con muốn gặp anh ấy, con muốn... gặp anh ấy...”

“Con nằm xuống trước đi!” Thẩm Thi Vi đưa tay ra nhẹ nhàng đè Sophie ở trên giường bệnh, bà đau lòng liếc nhìn cô ta: “Glen nói có chuyện rất quan trọng phải đi, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe, cậu ấy sẽ trở lại thăm ngconươi.”

Thật ra thì lúc Long Tư Hạo đi, cũng không có nói là sẽ quay lại thăm Sophie lần nữa, thậm chí anh còn không thèm nói câu gì với Thẩm Thi Vi, mà Thẩm Thi Vi nói dối như vậy, không thể nghi ngờ là vì trấn an Sophie.

Khi Sophie nghe thấy lời của mẹ mình, cô ta yên lặng nằm ở trên giường bệnh, chờ Long Tư Hạo lại tới thăm cô ta.

Hôm nay Long Tư Hạo đột nhiên thay đổi thái độ với cô, khiến cô ta cảm thấy rất kỳ quái.

Nhưng cô ta lại không suy nghĩ nhiều, bởi vì với cô ta, việc Long Tư Hạo thay đổi thái độ là rất quan trọng, cô ta chỉ cho rằng tình cảm của cô ta đã đả động đến anh.

Từ trong bệnh viện đi ra, Long Tư Hạo ngồi vào trong chiếc Rolls Royce của mình, sau đó anh lưu phần ghi âm rất quan trọng này lại.

Hai tay anh đặt trên vô lăng, ánh mắt chìm lạnh liếc nhìn về phía bệnh viện, khóe môi khẽ cong lên nụ cười âm lãnh, anh ta tin tưởng có phần thu âm này trong tay, thì chuyện anh ta giải thích với Hiểu Hiểu sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Để Sophie nói ra chân tướng làm sáng tỏ sự trong sạch của anh, thì có sức thuyết phục hơn rất nhiều so với anh tự mình giải thích.

Sau đó anh khởi động xe, nhưng hướng anh lái không phải là trở về Hồng Hoa Uyển, mà là đến một quán cà phê rất lãng mạn.

Xuống xe, anh đi thẳng vào trong quán cà phê, anh khẽ híp mắt lại, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người của một người phụ nữ có vóc dáng nhỏ nhắn đang ngồi bàn bên cạnh cửa sổ trong quán cà phê.

Anh khẽ nở nụ cười cao thâm khó lường, anh rảo bước tới đó, đi thẳng rồi ngồi xuống phía đối diện người phụ nữ kia.

“Làm sao bây giờ mới đến? Tôi đã chờ anh rất lâu rồi, anh muốn uống gì?”

Người phụ nữ đang thưởng thức cà phê ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay trang điểm tinh xảo, đôi mắt quyến rũ hơi hiếu kỳ và nghi ngờ nhìn Long Tư Hạo ngồi phía đối diện.

Người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt bó sát người, chính là Hạ Lâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio