Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

chương 401: cô ấy là vị hôn thê của tôi (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Lâm che giấu vẻ hoảng sợ trong mắt, cô ta nhìn Lý Tuyết Hà cười: “Dì, cháu thật sự không cần dì bồi đâu, dì đi xem Vân Hy đi, nếu không cháu bồi dì cùng đi? Cả cháu và con đều rất tốt, hôm nay cũng không phải là lịch kiểm tra thai kỳ.”

Lý Tuyết hà đang muốn nói gì đó, Hạ Lâm đã vội vàng kéo bà ta rời đi.

“Đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận cháu trai vàng của dì.” Lý Tuyết Hà thấy Hạ Lâm vội vàng kéo bà ta rời đi, bà ta nhớ tới vừa rồi nói phải đi kiểm tra thai kỳ với cô ta, cô ta cũng tìm rất nhiều lý do để trì hoãn, mặc dù trong lòng bà ta cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, bà ta nhìn chằm chằm vào bụng của cô ta, nhắc nhở cô ta đi chậm lại.

Lý Tuyết Hà và Hạ Lâm rời đi không bao lâu, thì Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn đi ra từ trong phòng khám của bác sỹ.

Bác sỹ giải thích là tất cả chỉ số của thai nhi đều bình thường, nhưng sau khi xét nghiệm máu và nước tiểu thì Lê Hiểu Mạn có biểu hiện hơi thiếu máu, vì vậy bác sỹ kê đơn cho cô thuốc bổ sung máu và dặn ăn kèm một số loại thức ăn bổ máu.

Cầm thuốc về, lúc Lê Hiểu Mạn đứng ở bãi đậu xe bên ngoài bệnh viện chờ Long Tư Hạo lái xe ra, thì cô gặp mấy người làm cô bất ngờ—— Hoắc Nghiệp Hoằng, Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Hạ Lâm.

“Mạn Mạn...” Hoắc Vân Hy vốn đang được Lý Tuyết Hà và chị Lâm đỡ, thấy cô, anh ta vừa mừng rỡ lại vừa kích động, anh ta vội vàng chống nạng đi về phía Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn đang đứng chờ Long Tư Hạo, thấy anh ta chống nạng ở bên trái, đi bộ hơi khập khễnh, gương mặt tuấn tú tiều tụy gầy đi rất nhiều so với dĩ vãng, cô hơi cau mày lại, rồi không để ý đến Hoắc Vân Hy, mà đi về phía Hoắc Nghiệp Hoằng, lễ phép gọi: “Ông nội...”

Hoắc Vân Hy thấy cô không để ý đến anh ta, anh ta nhíu chặt mày lại, ánh mắt thoáng vẻ mất mát, anh ta đau lòng xoay người lại.

Hạ Lâm thấy vậy, đi lên phía trước, cô ta lo lắng liếc nhìn anh ta: “Vân Hy, để em đỡ anh đi!”

“Không cần!” vẻ mặt của Hoắc Vân Hy âm trầm, thái độ của anh ta với Hạ Lâm hết sức lãnh đạm.

Sau đó, anh ta lại chống nạng khập khễnh đi về phía Lê Hiểu Mạn.

Hạ Lâm bị anh ta lạnh lùng cự tuyệt âm thầm siết chặt hai tay lại, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười yếu ớt khéo léo như cũ, đi theo anh ta.

Hoắc Nghiệp Hoằng vốn đang chuẩn bị lên xe, ông ta nhìn thấy Lê Hiểu Mạn cũng cảm thấy kinh ngạc, ông ta nhìn cô một lúc, rồi mới hòa ái ân cần hỏi: “Mạn Mạn, sao cháu lại tới bệnh viện? Cháu khó chịu ở chỗ nào sao?”

Lúc này, Lý Tuyết Hà đang đứng ở bên cạnh Hoắc Nghiệp Hoằng khinh thường nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng điệu bất thiện, âm dương quái khí nói: “Ba, chúc mừng ba, ba lại có thêm cháu chắt rồi, cháu dâu trước của ba, vợ trước của Vân Hy mang thai hai tháng, hôm nay người ta đặc biệt tới để kiểm tra đấy.”

Lúc Lý Tuyết Hà nói lời này, Long Tư Hạo vừa vặn lái xe từ trong bãi đậu xe ra, anh nhìn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng, đám người Hoắc Vân Hy đều ở đây, thì dừng xe lại rồi lập tức xuống xe.

Mà lời của Lý Tuyết Hà lại khiến cho Hoắc Nghiệp Hoằng cảm thấy kinh ngạc, đôi mắt già nua của ông ta nhìn chằm chằm vào Lê Hiểu Mạn hỏi: “Mạn Mạn, cháu thật sự mang thai?”

Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, bởi vì trước đó ông ta đã nói là không hy vọng cô và Long Tư Hạo chung một chỗ, vì vậy nếu ông ta biết cô mang thai đứa con của Long Tư Hạo, thì hẳn là ông ta sẽ không thật sự cao hứng!

Lúc cô đang muốn trả lời, thì Long Tư Hạo bước nhanh tới chỗ cô đứng, một tay nắm ở eo nhỏ của cô, anh bình thản liếc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, cong môi cười nói, âm thanh không lớn, nhưng lại đủ để người ở chỗ này nghe rõ: “Đúng là Hiểu Hiểu đang mang thai, mang thai đứa con của cháu.”

Hoắc Nghiệp Hoằng nghe vậy, khuôn mặt già nua phủ đầy nếp nhăn của ông ta dần trầm xuống, lông mày trắng nhíu thật chặt lại, ánh mắt ông ta nhìn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn mang theo sự tức giận: “Cháu... Các cháu, các cháu đang muốn làm ông tức chết sao?”

Sau đó, ông ta tức giận nhìn Long Tư Hạo, giọng nói lộ ra uy nghiêm: “Tư Hạo, Mạn Mạn là...”

Không đợi Hoắc Nghiệp Hoằng nói xong, Long Tư Hạo đã híp đôi mắt hẹp dài lại, anh âm trầm nhìn ông ta, môi mỏng nhẹ mân: “Hiểu Hiểu là vị hôn thê của cháu, chẳng phải ông đã biết từ sớm rồi sao.”

Hoắc Nghiệp Hoằng trầm mặt xuống, ông ta nhìn về phía Lê Hiểu Mạn đang nhíu mày, lại nhìn về phía Long Tư Hạo, rồi mới lên tiếng: “Chiều nay các cháu trở về nhà một chuyến.”

Dứt lời, ông ta như sợ Long Tư Hạo sẽ không trở về Hoắc trạch, ông ta ngẩng đầu nhìn anh và Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, lấy giọng ra lệnh nói: “Nếu trong mắt các cháu còn có người ông này, thì nhất định phải trở lại cho ông.”

Sau đó, ông ta ngồi vào trong chiếc xe thương vụ cao cấp.

Thấy vậy, Long Tư Hạo hơi nâng tầm mắt lên, ánh mắt thâm tình liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Chúng ta đi về trước.”

Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng đã ngồi vào trong xe, cô hơi cau mày lại, rồi liếc nhìn Long Tư Hạo gật đầu với anh, lúc cô xoay người, cô chợt đối mặt với đôi mắt giận đến đỏ ngầu của Hoắc Vân Hy.

Lúc nghe thấy Lý Tuyết Hà nói Lê Hiểu Mạn mang thai, cả người Hoắc Vân Hy đều ngẩn ngơ, anh ta không dám tin liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, cho rằng mình đang nghe lầm.

Mà lúc nghe thấy Long Tư Hạo nói Lê Hiểu Mạn mang thai lần nữa, hơn nữa lại là mang thai đứa con của anh, trong lòng anh ta như bị búa tạ đập trúng vậy, đau dữ dội.

Lúc này, gương mặt tuấn tú của anh ta như bị lớp khói thuốc súng bao phủ, đôi mắt đỏ ngầu ngay cả chớp mắt cũng không chớp lấy một lần tản ra lửa giận nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt hết sức ác liệt, vẻ mặt thống khổ: “Mạn Mạn... em... em mang thai? Mang thai con của anh ta?”

Anh ta đưa tay ra chỉ về phía Long Tư Hạo, đôi mắt đỏ ngầu của anh ta nhìn chằm chằm vào Long Tư Hạo, anh ta nghiêm nghị hét: “Long Tư Hạo, vợ của em không thể cướp, cô ấy là vợ của tôi.”

Ánh mắt của Long Tư Hạo hơi trầm xuống, anh ôm Lê Hiểu Mạn chặt hơn, khuôn mặt tuất tú dần trở nên sắc bén, môi mỏng cong lên, giọng điệu ôn hòa: “Mặc dù cậu xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng có vẻ như không bị mất trí nhớ, cậu và Hiểu Hiểu đã ly dị rồi, bây giờ cô ấy là vị hôn thê của tôi.”

Dứt lời, anh ôm lấy Lê Hiểu Mạn đi qua bên cạnh anh ta, ngồi thẳng vào trong chiếc Rolls Royce, rồi cho xe chạy rời đi trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio