Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân

chương 153

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trác Tình suy tư một hồi lâu thở dài một tiếng, trả lời: “Một kiếm này đâm thủng ngực, cho dù không có thương tới trái tim cũng là nghiêm trọng thương, nếu mấy ngày nay không có biến chứng gì, dựa theo thân thể trạng huống cùng sức khỏe khôi phục, năm ngày sau hẳn là có thể di động, nếu mấy ngày nay miệng vết thương bị nhiễm trùng...” Trác Tình cũng không muốn nói hết, hoàn cảnh chữa bệnh đơn sơ, phát sinh nhiễm trùng rất lớn, hơn nữa không có chất kháng sinh, nàng thật sự không muốn cũng không dám tưởng tượng nếu là miệng vết thương bị nhiễm trùng, nên cứu Vân như thế nào!

Trải qua một đêm tra tấn, trên mặt Túc Lăng đã không như bình thường, thanh âm khẽ run nhưng vẫn là kiên trì hỏi “Sẽ như thế nào?”

Mặt có râu làm cho hắn thoạt nhìn thực chật vật, sâu thẳm đôi mắt nhìn thẳng nàng, chống lại đôi mắt như biển sâu thâm trầm u lãnh, Trác Tình quyết định không đi giấu diếm tối phá hư kết quả, hít sâu một hơi, Trác Tình rõ ràng trả lời: “Nếu nhẹ thì thương sẽ lâu khỏi, khả năng lưu lại di chứng, nếu nặng——— sẽ chết.”

Trác Tình còn chưa dứt, Túc Lăng vừa rồi coi như bình tĩnh ánh mắt dâng lên gợn sóng, nàng nghĩ đến hắn lại không khống chế được không ngờ hắn chính là chậm rãi nhắm mắt lại, mất tiếng thanh âm đều là mỏi mệt, “Ta nên làm như thế nào?”

Trác Tình vẫn nhắm chặt khóe môi rốt cục nhẹ nhàng giơ lên, nam nhân này xem ra là yêu thảm Vân, chỉ sợ trước hôm nay chính hắn cũng không biết đi. Trong lòng có chủ ý, Trác Tình bỗng nhiên tiến lên từng bước, dùng sức vỗ vỗ bả vai Túc Lăng, trả lời: “Mấy ngày nay thân thể của cô ấy khả năng sẽ phát sinh nhiệt độ cao, khó thở, thở hổn hển cho nên phải có người lúc nào cũng ở bên nàng, có tình huống liền lập tức cho ta biết. Ta đã muốn giúp nàng qua cửa thứ nhất, hiện tại là cửa thứ hai, một cửa này phải nhờ vào ngươi, ta hy vọng ngươi có thể cho nàng lực lượng làm cho nàng vượt qua một cửa này. Ba ngày này là thời khắc tối mấu chốt, nếu nàng đi qua liền sống.”

Nghiêng đầu nhìn lướt qua bàn tay trên vai, Túc Lăng ngẩng đầu nhìn Trác Tình đối hắn cười nhẹ. Mặt Túc Lăng cứng đờ, lui về phía sau né tránh tay Trác Tình, sắc mặt khôi phục như thường, đối với bên cạnh Túc Nhậm nói: “Túc Nhậm, đã nhiều ngày từ ngươi thống lĩnh Túc gia quân cam đoan kinh thành an toàn, nhất định phải làm được vạn vô nhất thất (không có sai sót nào). Có chuyện trọng yếu ngươi liền tới nơi này tìm ta.”

Túc Nhậm ngẩn ra, thấp giọng trả lời: “Vâng.” Đại ca vì nàng ngay cả chuyện lễ mừng đều giao cho hắn, đối Thanh Mạt chỉ sợ không chỉ có là động tâm như vậy, Băng Luyện quả nhiên không chọn sai người.

Túc Nhậm chính muốn đi Túc Lăng lại bỗng nhiên gọi lại hắn: “Còn có, đệ đi đến chỗ Đan đại nhân xem án, sau đó lấy danh nghĩa của ta viết một phần tấu chương trình cho Thánh Thượng. Ngao Quý giết người, dâm nhục con gái, công kích dịch quán, phá hư lễ mừng, người này nên chịu ngũ mã phanh thây.”

Ngũ mã phanh thây! Túc Nhậm kinh ngạc, sát ý trên mặt Túc Lăng ngay cả người mù đều nhìn ra được, Túc Nhậm không dám nói gì, gật đầu trả lời: “Vâng đệ biết.”

Túc Lăng không thèm nhắc lại, đi nhanh vào trong phòng. Trình Hàng nhìn bóng dáng lãnh ngạo, không khỏi cảm khái Ngao Quý bi thảm. Đêm qua vừa tìm được Dạ Mị, hắn đã bị thịnh nộ Ngao Thiên cắt gân tay gân chân, hiện tại Túc tướng quân lại viết tấu chương cho hắn ngũ mã phanh thây, Hoàng Thượng tám chín phần mười là cho phép. Ngao Quý ai không muốn ghết cố tình muốn giết Thanh cô nương, chân chính là không biết sống chết a!

Trác Tình khẽ nhíu mày, Túc Lăng quả nhiên không phải là người dễ chọc, nàng vẫn là đừng cho hắn biết chính mình lừa hắn.

Tay phủ ở bên hông vỗ nhẹ, Lâu Tịch Nhan ấm áp thanh âm ở bên tai vang lên, “Mệt mỏi sao?”

“Ừ.” Trác Tình gật đầu, nàng thật đúng là mệt mỏi, liên tục công tác mười mấy giờ đối nàng mà nói kỳ thật không tính cái gì, nhưng là người dưới đao là Vân liền không giống, nàng hiện tại có một loại lao lực quá độ.

Lâu Tịch Nhan nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Trác Tình, nhẹ giọng thở dài: “Ta đỡ em về phòng nghỉ ngơi.”

Trác Tình tựa vào trong lòng Lâu Tịch Nhan, hai người đi ra. Mặc kệ nó, Vân không có việc gì là tốt rồi, có Tịch Nhan ở nàng cũng không có gì phải sợ.

Túc Nhậm đi Trình Hàng cũng vội vàng rời đi, đại sảnh to như vậy chỉ còn lại có năm sáu ngự y nhìn nhau, ngồi cả đêm bọn họ cũng mệt chết nhưng là lại không ai dám đi. Cả đêm bọn họ xem không hiểu, có một việc xem hiểu chính là bên trong cô nương nếu có cái vạn nhất, tất cả bọn họ đều không hay ho!

Kệ một đám người ở ngoài, Túc Lăng một mình vào trong phòng.Nến trong phòng đã sớm cháy hết chỉ để lại sáp.

Trên giường, Thanh Mạt thay trắng thuần y phục, vạt áo trước nhẹ nhàng mà khoát lên trước ngực, thật dày bạch bố băng ở trước ngực, tựa hồ đem nàng gắt gao buộc chặt làm nàng càng thêm gầy yếu. Thủy chung buộc cao tóc dài rối tung bên người, sợi tóc ở hai bên thái dương ướt nhẹp, dán trên mặt. Màu trắng quần áo, màu trắng sàng đan, tái nhợt làn da, chỉ một màu trắng làm cho người ta sợ hãi, Túc Lăng chậm rãi vươn tay, ngón cái nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt so với bàn tay hắn còn nhỏ, hắn cần nhiệt độ cơ thể của nàng đến yên ổn con tim của hắn đã sợ hãi một đêm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio