Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân

chương 208

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Vân kích động kéo Túc Lăng đi đến Ỷ Thiên uyển, đẩy cửa, Cố Vân lập tức ngốc lăng ở nơi nào. Trong viện đại thụ có thể che nắng mưa như trước đứng ở nơi nào, chính là lá cây đã rớt hơn phân nửa, cành trụi lủi thoạt nhìn vừa thê lương vừa buồn cười, mà lá cây may mắn còn tồn tại còn bị bao vây ở trong băng, nước còn một giọt giọt chảy xuống. Trong viện giống như là đang mưa, mặt cỏ vô cùng thê thảm sớm ở trong dự liệu, để cho Cố Vân phát điên là, băng trong viện, ước chừng cao nửa thước, nước dọc theo cửa một chút tràn ra bên ngoài.

Cố Vân cương cứng ở trước viện, dở khóc dở cười.

Nhìn nàng trợn mắt há hốc mồm, Túc Lăng cười nói: “Nàng xác định muốn vào?”

“Trời ạ, nó rốt cuộc làm cái gì!” Nàng nghĩ đại sảnh đã thực thảm thiết hiện tại mới biết được cái gì kêu thấy sư phụ. Lại nhìn chuông gió còn bị băng bao trùm, khung cửa, Cố Vân dùng ngón chân cũng biết, tình huống trong phòng càng tao, ai thán một tiếng, cười khổ nói: “Ta đêm nay muốn ở chỗ nào?” Viện này mười ngày nửa tháng cũng không thể ở lại.

Nước chảy xuôi xuống, Túc Lăng nắm tay nàng lui lại mấy bước, tiếng nói trầm thấp nghiêm trang nói: “Nàng cố ý kéo ta tới vì nói chuyện này? Yên tâm, ta sẽ an bài nơi nàng ở, nếu nàng muốn ở trong Lăng Vân các ta cũng không ngại.”

“Ta để ý!” Trừng Túc Lăng, trong đôi mắt đen mãn hàm trêu chọc, Cố Vân khí không chỗ đánh đến, thành như vậy đều là lỗi của hắn, nếu ngay từ đầu hắn nói rõ với nàng thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Trong lòng bực mình lại không thể làm gì Túc Lăng, Cố Vân mạnh rút tay bị hắn nắm, đem nỗ nhét vào trong lòng hắn.

Đi đến trước viện, rút Băng Luyện bên hông, Cố Vân hung tợn nói: “Băng Luyện! Ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, khôi phục nguyên dạng Ỷ Thiên uyển cho ta, bằng không ngươi nhất định sẽ chết!”

Thân kiếm bạch quang vi thiểm, Cố Vân mới không để ý tới nó kháng nghị, khẽ nói: “Nhanh lên!” Ánh mắt đảo qua mắt Túc Lăng mang ý cười, đôi mi thanh tú của Cố Vân khẽ nhướng lên, lại đối với Băng Luyện ôn nhu cười nói, “Đương nhiên địa phương khác ngươi có thể không cần phải xen vào.” Nàng liền không tin cách Ỷ Thiên uyển không xa Lăng Vân các có thể may mắn thoát khỏi, nói không chừng hiện ở trong sân cũng đồng dạng có thể nuôi cá!

Sắc mặt Túc Lăng cứng đờ, tâm trả thù của nữ nhân này thật đúng là nặng.

Cố Vân ra lệnh, Băng Luyện cũng chỉ có thể theo, bạch quang từ thân kiếm phát ra, Cố Vân cảm nhận được thân Băng Luyện kịch liệt run run, một lực đạo mạnh mẽ chấn khiến nàng không thể không buông tay, Băng Luyện theo trong tay nàng đi ra, đứng ở chính giữa sân, thân kiếm thuận kim đồng hồ xoay tròn, theo nó xoay tròn, nước còn có khối băng chưa hòa tan đều tùy theo lượn vòng như lốc xoáy, nhất thời trong viện cuồng phong gào thét, Cố Vân bị thổi cơ hồ không mở được ánh mắt, trên tay ấm áp, nàng bị kéo lui lại mấy bước, bóng dáng Túc Lăng cao lớn xuất hiện ở trước mặt nàng.

Hắn cũng không có ôm nàng vào trong ngực, chính là che phía trước. Cố Vân hơi hơi ngẩng đầu, Túc Lăng đưa lưng về phía nàng, thân thể cao lớn chắn đi bọt nước cùng vụn băng thỉnh thoảng vẩy ra, Cố Vân rất ít khi tránh phía sau nam nhân, nguyên lai bị người khác lặng yên che chở, tâm sẽ ấm áp.

Cuồng phong qua đi, sân vừa mới còn lũ lụt cư nhiên khô mát ngay cả một giọt nướccũng không có, băng vô tung vô ảnh, tuy rằng mặt cỏ vẫn là bị hủy, lá cây cũng không còn mấy, bất quá so với vừa rồi thật sự tốt hơn rất nhiều, trước mắt Ỷ Thiên uyển tuyệt đối là nơi thoải mái nhất trong tướng quân phủ.

Quay người lại, nhìn nữ nhân cúi đầu, Túc Lăng thấp giọng hừ: “Nàng cũng quá nhẫn tâm đi, tốt xấu cũng nên bảo nó đem Lăng Vân các dọn dẹp một chút đi!” Băng Luyện phi thường nghe lời, khô mát thật sự chỉ có Ỷ Thiên uyển mà thôi, ra viện từng bước đều là ướt sũng, một người một kiếm này thật đúng là tuyệt phối!

Cố Vân nghiêng đầu nhìn, trong viện quả thật sạch sẽ không ít, Băng Luyện phỏng chừng là mệt muốn chết rồi, lẳng lặng nằm ở bàn đá trong viện. Lướt qua Túc Lăng sắc mặt không tốt, Cố Vân cầm Băng Luyện, vỗ nhẹ thân kiếm lạnh như băng, cười nói: “Băng Luyện, vất vả, nghỉ ngơi đi.” Quay đầu nghênh thị ánh mắt Túc Lăng ai oán, Cố Vân cười ha ha, “Ngươi không phải có Xích Huyết thôi, cho một chút lửa, băng đều hòa tan, tốt nhất thiêu hết, sạch sẽ!” Hắn vừa rồi vui sướng khi người gặp họa! Hừ!

“Mạt nhi ——” Thanh âm hơi trầm xuống nghe có chút nguy hiểm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio