Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân

chương 220

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trác Tình liếc, hừ lạnh: “Ngươi không phải xúc động, là quá chính nghĩa.” Nhìn nàng xử lý chuyện của Ngao Thiên là biết nàng là một người điên như thế nào. Lần này bắt cóc vẫn là vì nàng mà dựng lên, khó nói nàng sẽ không lại nổi điên lấy thân mạo hiểm.

Lần trước nàng đem Túc Lăng cùng Tình đều sợ hãi, Cố Vân hơi hơi nhún vai, cười nói: “Yên tâm đi, ta biết xử lý như thế nào.”

Trác Tình chẳng những không bớt căng thẳng ngược lại càng thêm hoảng loạn. Nàng tin tưởng Vân thực sự có thể xử lý nhưng là xử lý như thế nào còn chờ nói. Trác Tình ở trong lòng thầm mắng Túc Lăng, thật không biết hắn suy nghĩ cái gì, vì sao cho Vân tới nơi này!

“Đại nhân, người tới.” Trình Hàng dẫn tới một nam nhân trung niên béo. Trong trướng tự nhiên người người khí thế phi phàm, quản sự quỳ rạp xuống đất, thỉnh an: “Tiểu nhân gặp qua các vị đại nhân.”

Túc Lăng lạnh giọng hỏi: “Hắc y nhân tổng cộng bắt bao nhiêu người?”

Trầm thấp tiếng nói ẩn hàm khí phách bức nhân, quản sự không dám ngẩng đầu, run run một chút, vội vàng trả lời: “Lão gia, phu nhân, hai vị sườn phu nhân, còn có thiếu gia cùng tiểu thư. Những người khác đều bị giết.”

Bọn họ thế nhưng bắt một nhà cao hồng, sắc mặt Cố Vân càng đen hơn, Túc Lăng tiếp tục hỏi: “Hắc y nhân tổng cộng có bao nhiêu người?”

“Tiểu nhân không dám đếm, đại khái mười mấy người.” Hắn đều nhanh bị hù chết, bọn họ vọt vào phủ gặp người liền giết!

Mười mấy người cũng không ít, Cố Vân suy tư trong chốc lát, nói: “Ngươi là quản sự, hẳn là rất quen thuộc biệt viện, lập tức vẽ bản đồ biệt viện, càng chi tiết càng tốt.”

Quản sự thoáng ngẩng đầu, chần chừ nhìn Cố Vân, các đại nhân cũng chưa lên tiếng, tiểu nữ tử này lại mệnh lệnh, hắn rốt cuộc là nghe vẫn là không nghe, quản sự còn tại chần chừ Trình Hàng đã không kiên nhẫn gầm nhẹ: “Mau vẽ.”

“Dạ dạ.” Bị quát lớn quản sự không dám chần chờ, chạy nhanh nhận giấy và bút mực, lui đến bên cạnh cúi đầu vẽ.

Cố Vân nhìn trên bàn có một bản vẽ rất lớn, thoạt nhìn rất giống bản đồ. Cố Vân hỏi: “Đây là bản đồ địa hình quanh biệt viện?”

“Vâng.” Đoàn người dời bước đi đến trước bàn. Đan Ngự Lam chỉ vào bản đồ, thấp giọng nói: “Cao phủ biệt viện tựa vào núi, núi tuy rằng không cao nhưng là một mặt khác là vách núi đá, có một dòng suối trải qua viện. Này xung quanh đều là rất thấp, không có nơi nào có thể giấu người. Hiện tại bốn phía có rất mùi đá lửa rất nồng, bọn họ khả năng ở tường viện chôn thuốc nổ. Nếu phái binh cường công, chỉ sợ chết không ít, hơn nữa chọc giận bọn họ chỉ sợ đám kia tình nguyện cá chết lưới rách cũng sẽ không thả người.”

Túc Nhậm gật đầu trả lời: “Cường công thực dễ dàng, cứu người liền quá khó khăn.” Đối phương chỉ có mười mấy người, cho dù bọn họ võ công cao tới đâu cũng không thể quá thiên quân vạn mã. Muốn mạng bọn họ rất đơn giản, chỉ sợ địch nhân ở binh lính công đi vào cũng đã giết một nhà Cao đại nhân.

Nhất thời mọi người không nói gì, lều trại lâm vào ngắn ngủi yên. Lúc này một thanh âm tiêm tế chói lói vang lên, “Hoàng Thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Một tiếng thông báo khiến sắc mặt mọi người đổi. Người biến sắc mặt đầu tiên là Túc Lăng, ưng mâu híp lại nhưng vẫn không lấn át được hàn quang giận dữ. Túc Nhậm cũng ngưng trọng, Trác Tình lo lắng nhìn Lâu Tịch Nhan bên cạnh vẫn là thong dong, Lâu Tịch Nhan vỗ nhẹ vai của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Sẽ không có việc gì.” Tiếng nói ôn nhu tổng có thể trấn an tâm thần bối rối của nàng. Trác Tình nhìn Cố Vân, nhân vật khiến mọi người lo lắng lại không chút nào bị ảnh hưởng, hai mắt thanh minh thủy chung nhìn chằm chằm bản đồ trên bàn, bất vi sở động.

Cao đại nhân là cậu ruột của hoàng hậu nương nương Tân Nguyệt Ngưng, sau lưng có toàn bộ Tân thị gia tộc làm chỗ dựa. Cao phu nhân là tây Thái Hậu Dương Thảo chi và Thảo lan biểu muội, có Dương gia che chở; Thanh Mạt là ý trung nhân của Túc tướng quân, muội muội Thanh phi và phu nhân Lâu tướng, này, này cũng quá khó cân nhắc đi!

Trình Hàng cùng Đan Ngự Lam liếc nhau, Đan Ngự Lam đau đầu phù, Trình Hàng trong lòng chỉ có một ý tưởng, là thảm.

Một bóng dáng cao to xuất hiện. Ở gia yến của Lâu Tịch Nhan, Cố Vân đã gặp Yến Hoằng Thêm, nam nhân này cho dù không mặc long bào cũng đã khí thế bức người, loại người này lâu dài ở địa vị cao, quyền lực nắm trong tay dưỡng thành khí chất tôn quý, hàn mâu ngạo thị, không cần ăn mặc phụ trợ nhưng cũng làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể bỏ qua. Bên cạnh hắn còn có một nữ tử, bộ dáng khoảng hai mươi, rất đẹp, hoa phục rơi xuống đất, một thân đẹp đẽ quý giá.

“Tham kiến Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương.” Mọi người nửa quỳ tiếp giá, Cố Vân cùng Trác Tình cũng không thể không hơi hạ thân mình. Liếc nhau, trong mắt hai người đều là thần sắc chán ghét, ăn ý cúi đầu, cười nhẹ tự giễu.

“Bình thân.” Giọng nam trầm ổn nghe rất giống dạng người của hắn, làm cho người khác cảm thấy vô cùng cảm giác áp bách.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio