Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân

chương 232

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tràn ngập bụi đất căn bản thấy không rõ phía trước Cố Vân vẫn vọt tới, chờ thấy rõ bóng dáng xanh thẫm quen thuộc kia, “La Nham!” Thuốc nổ uy lực so với trong tưởng tượngcủa nàng còn lớn. La Nham quỳ rạp trên mặt đất, chân tay cùng phía sau lưng huyết nhục mơ hồ, không ít đá còn thật sâu chui vào thịt. Mùi máu tươi, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí, trên người cơ hồ không có một nơi không bị thương. Cố Vân không dám chạm vào hắn chỉ có thể ở bên người hắn gọi tên hắn.

“La Nham, ngươi thế nào, La Nham?”

Một hồi lâu, thân mình quỳ rạp trên mặt đất hơi hơi giật. Tim Cố Vân rốt cục hoãn hoãn, cũng may có áo bảo vệ, hắn còn sống!

La Nham tựa hồ muốn xoay người, gian nan giật mình, dưới thân hắn lộ ra một tay nhỏ bé mềm mại, hắn hộ đứa nhỏ dưới người. Cố Vân nhẹ nhàng đè lại bờ vai của hắn nói: “Ngươi không cần lộn xộn!” Lúc này Cát Kinh Vân cũng đuổi tới bên cạnh La Nham, Cố Vân thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút dìu hắn đứng lên.”

Cát Kinh Vân thật cẩn thận nâng La Nham, tiểu cô nương quỳ rạp trên mặt đất hoảng sợ nhìn bọn họ. La Nham che chở nên cô bé lông tóc vô thương. Cố Vân ôm đứa nhỏ lên, khói cũng tán không sai biệt lắm. Thanh âm Đan Ngự Lam truyền đến, “Các ngươi thế nào?” Hắn đang cởi bỏ dây thừng trên cổ tay Tình, một bên lo lắng nhìn bọn họ. Cố Vân lớn tiếng trả lời: “Lập tức tìm đại phu, có hai người bị thương!”

“Được.” Đan Ngự Lam nâng tay. Chỉ chốc lát sau, xa xa, nha dịch sáu người một tổ, khiêng ba thân cây tráng kiện đi tới. Hắc y nhân sớm cũng đã bị nổ hoàn toàn thay đổi, Cố Vân gắt gao ôm tiểu cô nương đang run như lá rụng trong gió vào trong ngực đem không cho cô bé nhìn một màn huyết tinh, cúi đầu thấp giọng nói với Cát Kinh Vân: “Đỡ La Nham vào.”

“Vâng.” Cát Kinh Vân cao lớn cường tráng bình thường muốn nâng một nam nhân dễ như trở bàn tay nhưng là hiện tại La Nham trên người mỗi một chỗ đều chảy máu, Cát Kinh Vân không thấy chỗ để nâng. La Nham bỗng nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Cát Kinh Vân lo lắng, thanh âm khàn khàn trầm thấp đến cơ hồ không rõ ràng lại vẫn là cười nói: “Ta còn không chết được, đến một tay!”

Nói xong thế nhưng hắn muốn tự đứng lên, Cát Kinh Vân cũng bất chấp nhanh chóng tiến lên nâng vào trong viện.

Tiến vào trong nhìn thấy tướng quân gắt gao ôm HLV vào trong ngực giống nhau chỉ cần buông lỏng một chút nàng sẽ không thấy mà HLV còn ôm đứa nhỏ kia!

Đỡ La Nham đến tiền viện vừa lúc thấy một màn như vậy Cát Kinh Vân xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.

Cố Vân cũng có chút xấu hổ, nàng mới vừa vào trong viện liền thấy Túc Lăng chạy nhanh đến, nàng còn chưa kịp nói gì đã rơi vào trong lòng hắn.

Túc Lăng thấy Cố Vân giáp mặt Hắc y nhân rồi ngay sau đó nghe thấy nổ mạnh ầm vang, một khắc kia máu hắn cơ hồ đọng lại, trong đầu đều là bộ dáng Cố Vân người đầy là máu. Cho dù từ sau núi đến tiền viện còn không đến nửa khắc, tâm Túc Lăng cũng đã bị dày vò, chỉ có ôm Cố Vân như vậy mới xác định được nàng không có việc gì.

Lần trước bị xuyên tim Cố Vân vẫn hôn mê căn bản không biết xung quanh xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tỉnh lại sau Túc Lăng trở nên rất kỳ quái. Lúc này trong mắt Túc Lăng là đau đớn cùng không chút nào che dấu sợ hãi làm cho lòng của nàng cũng tùy theo đó mà co rút nhanh, Cố Vân nhanh chóng giải thích: “Ta không sao, là La Nham bị thương.”

Túc Lăng nhìn thoáng qua La Nham đang ngồi dưới đất, cả người chảy máu, đi qua nơi nào là nơi đó có dấu chân máu, tay ôm Cố Vân lại siết chặt. Nếu nàng cách đứa nhỏ này gần một chút có phải hiện tại hấp hối chính là nàng hay không? Túc Lăng âm thầm thề từ nay về sau tuyệt không dung túng nàng như thế này nữa, tim hắn thật sự không kiên cường như vậy.

Sắc mặt Túc Lăng rất khó xem, Cố Vân ý thức được lần này giống như thật sự dọa đến hắn. Đang muốn nói thì vang lên tiếng nổ mạnh. Cố Vân chạy nhanh che tai cô bé, ngay sau đó tai mình cũng được một đôi tay bảo vệ, nhè nhẹ lo lắng từ lòng bàn tay truyền đến. Cố Vân hơi hơi ngẩng đầu, sắc mặt Túc Lăng vẫn đen như vậy, lồng ngực to rộng ấm áp chặt chẽ bảo hộ nàng ở trong đó.

Tiểu viện tựa hồ như rung lên, tiếng nổ đinh tai nhức óc, khói cuồn cuộn làm người gần đó tưởng như không thở nổi. Lần đầu tiên Cố Vân ở trong hoàn cảnh này, khóe miệng còn không tự giác giơ lên.

Khói một hồi lâu mới dần dần tiêu tán. Một thanh âm lo lắng từ xa xa truyền đến, “Bội nhi!”

Là thiếu phụ tuổi trẻ kia. Cố Vân buông cô bé trong lòng ra, đứa nhỏ lập tức hướng tới thiếu phụ chạy đến, thiếu phụ gắt gao ôm đứa nhỏ vào trong lòng, nước mắt sớm đã không khống chế được tràn mi. Đan Ngự Lam mang theo đại phu, nha dịch đi vào, Yến Hoằng Thêm cũng đã xuống dưới.

“Khấu kiến Hoàng Thượng.” Nha dịch, quan viên tiến vào sau thì chuyện thứ nhất làm đều là hành lễ. Cố Vân lạnh lùng đứng ở nơi đó có chút xem không vừa mắt. Đến thời điểm này không phải là cứu người trước sao? Cố Vân xoay người chuẩn bị đi xem La Nham, Yến Hoằng Thêm không để ý tới một đống người quỳ dưới đất mà ngược lại đi đến trước mặt nàng hỏi: “Này chi đội ngũ tên là gì?”

Cố Vân sửng sốt trong chốc lát, nàng còn chưa nghĩ nên gọi là gì. Nhìn thoáng qua nam nhân thủy chung ở bên cạnh nàng, Cố Vân trả lời: “Diều hâu.” Bộ đội đặc chủng của Túc Lăng xứng đôi tên này.

Diều hâu, Yến Hoằng Thêm có chút suy nghĩ nhìn Túc Lăng rồi bỗng nhiên cười nói: “Hôm nay Thanh Mạt nghĩ cách cứu viện có công, ta sẽ thực hiện hứa hẹn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio