Thủy quân Túc gia rất yếu, quân đội thường trú chỉ còn không đến ba ngìn, cho dù Túc Lăng mang đến năm vạn người, dù sao cũng không quen thuộc tác chiến trên biển càng đừng nói khống chế chiến thuyền. Như Kiều Lân Phong nói, những tướng sĩ này chỉ có thể đóng bên bờ, chờ hải tặc lên bờ rồi mới bắt bọn họ được, bọn họ không hơn bờ Túc gia quân không có biện pháp nào!
Cố Vân nhu nhu đầu bị gió biển thổi có chút trướng đau. “HLV.” Thanh âm của Lãnh Tiêu ở sau lưng vang lên, Cố Vân nhìn lại chỉ thấy trong tay hắn ôm áo choàng dầy màu xanh đen. Đem áo choàng phủ lên trên vai Cố Vân, Lãnh Tiêu lui về phía sau từng bước nói: “Tướng quân sai ta phủ thêm cho ngài.”
Trên người bỗng nhiên ấm áp, trong tiềm thức Cố Vân đi tìm bóng dáng cao lớn kia. Đầu thuyền, hắn đón gió mà đứng nghe Kiều Lân Phong nói chuyện, thần sắc ngưng trọng, mày kiếm hơi nhíu, ưng mâu trầm lãnh nhìn phương xa.
Nàng dự đoán được Túc Lăng định cũng đã nghĩ tới. Lần hải chiến này phần thắng thật sự không cao nhưng là một lãnh tụ tinh thần hắn cũng không thể biểu hiện ra một tia kinh hoàng hoặc nhụt chí. Cố Vân có chút lo lắng, lưng Túc Lăng đeo áp lực quá lớn, kéo sát áo choàng, đi đến chỗ Túc Lăng yên lặng đứng ở phía sau hắn, không đánh nhiễu bọn họ.
Kiều Lân Phong chỉ vào xa xa nói: “Tướng quân, phía trước chính là đá ngầm, đá ngầm lộ ở mặt biển đều là bộ phân cực nhỏ, còn lại rất nhiều giấu ở đáy biển, con thuyền không quen tiến vào thực dễ dàng va phải đá ngầm.”
Sóng biển không tính lớn, nơi Kiều Lân Phong chỉ trừ bỏ toát ra mặt biển mấy chỗ hoặc to hoặc bé đá ngầm cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhìn qua thật sự không thấy hung hiểm. Hàn Thúc cao giọng hỏi: “Có thể để thuyền nhỏ đi vào hay không, lấy đá ngầm lộ ra ở mặt biển làm chuẩn, phái người xuống nước vẽ bản đồ địa hình đá ngầm?”
Hắn nghĩ là dễ như vẽ bản đồ địa hình đồi núi sao? Cố Vân lắc đầu cười nói: “Khả năng rất thấp, cho dù là kỹ năng bơi tốt, cường tráng như ngưu tướng sĩ một hơi đi xuống, dài nhất non nửa khắc nhất định phải lên, xuống khoảng ba trượng ở dưới ánh sáng đã rất yếu. Bọn họ đi xuống sau ngay cả phương hướng cũng chưa định rõ đã phải trồi lên. Quan trọng nhất là thủy triều cùng khi thuỷ triều xuống đá ngầm lộ ra là không giống nhau, đến lúc đó ngươi ngay cả nguyên lai điểm chuẩn đều không tìm ra.”
Kiều Lân Phong hồi đầu, phát hiện kia nữ tử không biết khi nào đứng phía sau bọn họ, âm thầm kinh ngạc, nữ tử này bất quá chỉ khoảng mười sáu tuổi không thể tưởng được cũng có chút kiến thức.
Nghe xong Cố Vân nói, Hàn Thúc không cam lòng cả giận nói: “Chẳng lẽ mặc cho bọn họ trốn ở bên trong?”
Cố Vân lắc đầu, thấp giọng thở dài: “Dựa theo phong cách hành sự kiêu ngạo của hải tặc không có khả năng trốn không ra, chính là không biết quy luật hành động của bọn họ, chúng ta bị động.”
Cố Vân đang nói, tướng sĩ đứng ở trên cao phụ trách nhìn xa bỗng nhiên kinh hoảng lớn tiếng kêu lên: “Kiều tướng quân, chỗ đá ngầm hiện ra ba chiến thuyền hải tặc!”
“Thuyền hải tặc!” Kiều Lân Phong cứng đờ, vội vàng lấy vọng kính ở bên hông nhìn, ba chiến thuyền đầu thuyền từ sau một khối đá ngầm thật lớn nhanh chóng đi ra, bởi vì thuận gió tốc độ của bọn họ rất nhanh, đầu thuyền cao cao tung bay cờ trăng rằm làm cho Kiều Lân Phong ra mồ hôi lạnh, quả nhiên là hải tặc!
Buông kính, Kiều Lân Phong quát: “Truyền lệnh xuống, lập tức đi về!”
Nói xong Kiều Lân Phong lại lớn tiếng kêu lên: “Đi về, mau!”
Tới lui tuần tra cũng động, vọt tới khoang đáy cửa, gầm nhẹ nói: “Quay phải đi về! Mau!”
Cố Vân nhíu mày, chủ soái đóng ở Đông hải nhiều năm thấy thuyền hải tặc cũng không đến mức hoảng thành như vậy chứ. Cố Vân nhìn người bên cạnh trầm ổn quan sát hải tặc, hắn cũng không như Kiều Lân Phong bối rối chỉ huy, chính là lẳng lặng nhìn thuyền hải tặc càng lúc càng gần, Cố Vân có chút muốn không hiểu ý của hắn.
Bộ dáng Kiều Lân Phong thất kinh, luống cuống tay chân làm cho Hàn Thúc nhìn thực tức giận chỉ vào hắn mắng to: “Ngươi sợ như vậy làm gì! Bọn họ có ba chiến thuyền, chúng ta cũng có ba chiến thuyền, chưa chiến đã trốn, sợ chết như vậy ngươi làm chủ tướng làm gì!”
Đối mặt Hàn Thúc quở trách sắc mặt Kiều Lân Phong cũng trở nên rất khó xem, khẩu khí rất nặng trả lời: “Hải tặc cũng có trận thế vây công, hiện tại thấy là ba chiến thuyền nhưng sẽ không biết nói từ phương hướng nào sẽ toát ra mấy chiến thuyền thuyền hải tặc nữa. Một khi bị bọn họ vây quanh, muốn thoát thân liền rất khó khăn. Mạt tướng sinh tử đều không sao cả, nhưng là Túc tướng quân có cái gì sơ xuất ngài lo được sao!” Túc Vũ là như thế này khư khư cố chấp muốn quyết đấu với hải tặc, kết quả đến bây giờ sống chết còn không rõ, Túc Lăng nếu là đã ở trên biển xảy ra chuyện, hắn muôn lần chết cũng không đủ!
Hàn Thúc vẫn nhìn chằm chằm Kiều Lân Phong nhưng là liên lụy đến an nguy của Túc Lăng, hắn cũng không thể nói cái gì, hừ lạnh một tiếng quay người đi.
Kiều Lân Phong cũng không tiếp tục quan tâm hắn, tiếp tục kêu lên: “Toàn tốc về!” Thuyền đã muốn quay đầu thành công, thủy chung không nói gì Túc Lăng bỗng nhiên buông kính nhìn xa, lạnh giọng nói “Không còn kịp rồi.”
Ở tiền phương, hai chiến thuyền đồng dạng mang cờ loan đao ngăn chặn đường đi của bọn họ.
Cùng trên biển, một bóng dáng màu lam nhàn nhã dựa ở rào chắn của thuyền, chán đến chết nhìn xa xa lại không thể buông tha hai đội nhân mã, Ngôn Ca khẽ cười nói: “Chậc chậc, Túc gia quân cùng hải tặc lại đánh lên.”
Tùy ý nhìn thoáng qua, ngay sau đó Ngôn Ca dị thường đứng thẳng cười to nói: “Túc Lăng! Hắn thế nhưng cũng đến đây, lúc này chơi thật vui.”
Nghe được tiếng cười của hắn, mấy người trong khoang thuyền cũng ra. Vô Cực như trước là một thân áo xám, vẻ mặt hờ hững. Bên cạnh Vô Cực là một nữ tử tuyệt sắc, áo choàng thuần hắc ở trên người nàng không làm cho nàng có vẻ bình thường ngược lại càng phát ra lãnh diễm, con rắn nhỏ xoay ở trên cổ tay nàng nhô đầu ra lại bị gió biển gào thét thổi lại nhanh rụt trở về.
Bán dựa vào khoang thuyền nam tử quần áo hồng y, ở trên biển phá lệ chói mắt. Mộ Dịch phượng mâu lãnh thị chiến cuộc cách đó không xa, bộ dáng âm lãnh kia làm cho người ta run sợ.
Trên mặt Vô Cực lạnh lùng không có bất cứ biểu tình nào, trong thanh âm cũng khó dấu hứng thú, “Vị mãnh hổ này phỏng chừng đấu không lại giao long trên biển.” Ba chiến thuyền đã bị hải tặc vây, muốn bỏ chạy chỉ sợ là khó khăn.
Oanh! Một tiếng nổ, hải tặc oanh ở đuôi thuyền bên phải, nhất thời dấy lên chói mắt minh hỏa.
Chỉ chốc lát sau, Túc gia chiến thuyền cũng nổ pháo đánh trả, nhất thời tiếng pháo ù ù.