Bọn họ trong lúc đó thoạt nhìn đã đạt thành chung nhận thức, Kiều Lân Phong hưng phấn hỏi: “Ngươi hiện tại có thể nói hải tặc ở đâu đi?” Hôm nay đã tiêu diệt năm chiến thuyền hải tặc. Nếu là có thể tìm được ổ của bọn họ thì rất nhanh có thể hoàn toàn diệt trừ hải tặc!
“Hôm nay quá muộn, buổi trưa ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi.” Bỏ qua ánh mắt chờ mong của mọi người, Mục Thương xoay người bước đi.
“Này!” Kiều Lân Phong trừng bóng dáng nói đi là đi, cả giận nói: “Ngươi có ý tứ gì! Đùa giỡn chúng ta a!”
Tiếng rống giận quả thật làm cho Mục Thương dừng lại bất quá nàng cũng không có quay đâu lại, “Túc Vũ ở trên thuyền ta, các ngươi tốt nhất tìm người mang hắn đi.” Bỏ lại một câu, Mục Thương cũng không quay đầu lại đi.
Vũ ở chỗ bọn họ? Túc Lăng nhìn Mộ Dịch, vội la lên: “Vũ làm sao vậy?”
Mộ Dịch khoát lên trên vai Túc Lăng trả lời: “Yên tâm, chính là hôn mê bất tỉnh mà thôi.” Mạng của tiểu tử Túc Vũ kia thật đúng là cứng rắn, dựa vào một khối gỗ cũng có thể ở trên biển phiêu lâu như vậy, vốn y nghĩ Mục Thương sẽ không cứu hắn, không thể tưởng được nàng cứu.
Chính là hôn mê bất tỉnh mà thôi? Này cũng coi như an ủi? Túc Lăng hung hăng vỗ tay Mộ Dịch, nói với Cố Vân: “Ta đi xem hắn, nàng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ân.”
Túc Lăng đi, Cố Vân quay đầu lại thì thấy Ngao Thiên đã đi xa. Chần chờ trong chốc lát, nàng vẫn là cao giọng kêu lên: “Ngao Thiên, ta có lời cùng ngươi nói.”
Rất xa, Ngao Thiên dừng lại, đối với người đi theo phía sau phất tay, mấy người kia nhanh chóng rời đi, tốc độ nhanh đến mức khiến Cố Vân cảm thấy bất khả tư nghị.
Hai người song song đi ở trên bờ cát, Ngao Thiên thủy chung lạnh lùng nhìn tiền phương, hai người thật lâu không nói gì.
“Cám ơn ngươi đã cứu chúng ta.” Cố Vân mở miệng, ý đồ đánh vỡ bế tắc cục diện trầm mặc này. Đáng tiếc Ngao Thiên sau một lúc lâu không tiếp lời. Cố Vân nhíu mày, hắn làm sao vậy, lần này gặp mặt tổng cảm thấy hắn là lạ.
Ngay khi Cố Vân nghĩ hắn tính như vậy cùng nàng một đường không nói gì Ngao Thiên rốt cục mở miệng, “Thương thế của nàng đã tốt lắm sao?”
“Đã hoàn toàn tốt rồi.” Lần trước bị thương, nàng biết Ngao Thiên vẫn thực áy náy, nàng cũng không muốn nhắc lại.
Cách chiến thuyền Túc gia ba bốn lý là thuyền tụ linh đảo, thuyền tựa hồ dung nhập vào bóng đêm, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện chúng nó tồn tại.
Cố Vân dừng lại thấp giọng hỏi: “Ngươi làm tộc trưởng tụ linh đảo?”
Không muốn nói chuyện nhiều, Ngao Thiên “Ân” một tiếng liền không hề nói tiếp.
“Vì sao?”
Cố Vân khó hiểu, lúc ấy hắn không phải cực lực tưởng thoát khỏi tụ linh đảo sao? Hiện tại vì sao sẽ đi làm tộc trưởng? Nghĩ nghĩ, Cố Vân thở dài: “Là vì Dạ Mị sao? Mười năm tranh cử tộc trưởng một lần, các ngươi chỉ cần tránh thoát mấy ngày này chờ có tân tộc trưởng bọn họ sẽ không bắt Dạ Mị đến bức ngươi.”
Ngao Thiên lắc đầu, “Chỉ có người ngân phát mới có tư cách trở thành tộc trưởng, Dạ Mị là của muội muội của ta, nàng là nữ tử có khả năng sinh ra hậu nhân ngân phát nhất, bọn họ sẽ không bỏ qua nàng.”
Cố Vân còn muốn nói cái gì, Ngao Thiên bỗng nhiên quay người đi, thanh âm trầm lãnh mang theo thản nhiên bất đắc dĩ cũng là dị thường kiên định nói: “Ta, có người phải bảo vệ.” Tay chậm rãi nắm chặt, đầu ngón tay thật sâu đâm vào lòng bàn tay, nàng có một đôi mắt trong trẻo sâu sắc, đau đớn có thể làm cho hắn nhớ kỹ muốn lạnh lùng.
Bảo vệ, thật ấm áp. Hắn thật sự là một ca ca tốt. (= = Vân tỷ thật….) Cố Vân nhớ tới lúc cùng hắn tùy ý uống rượu, là thợ săn tiền thưởng tróc nã hung đồ thứ nhất của Khung Nhạc nhưng lại chỉ là vì giết thời gian, hắn khi đó, khoái ý giang hồ, tiêu dao. Giờ phút này hắn thành người có quyền lực lại không còn có tiêu sái cùng tự do, bóng dáng cao ngạo thậm chí lộ ra thản nhiên bi ai.
Người sống ở này trên đời luôn luôn bất đắc dĩ cùng bi ai như vậy đi! Hít sâu một hơi, dấu chua xót trong lòng, Cố Vân thấp giọng hỏi: “Sư phụ ngươi là quỷ y đúng không?”
Ngao Thiên quay người lại vội la lên: “Nàng không thoải mái?”
Lắc đầu, chỉ vào vết sẹo trên mặt, Cố Vân cười nói: “Ta nghĩ là hỏi một chút, hắn có thể chữa khỏi loại vết sẹo trên mặt ta hay không?”
Vết sẹo? Ngao Thiên lạnh lùng trở nên âm lãnh khủng bố, Cố Vân khẽ dừng lại, hắn làm sao vậy?
Ngao Thiên lạnh lùng hỏi: “Vì sao muốn trị mặt?”
Cố Vân bừng tỉnh đại ngộ, đoán được hắn có thể là hiểu lầm nhanh chóng giải thích: “Không phải ta!! Là tỷ tỷ của ta, nàng ở trong cung sống không dễ, ta muốn giúp nàng tìm đại phu chữa mặt.”
Mọi người đều làm sao vậy? Cho dù là nàng muốn chữa khỏi mặt mình cũng không cần kinh ngạc như vậy đi? Đáng thương nhất chính là Túc Lăng, ý tưởng thứ nhất của mỗi người đều là hắn ghét bỏ nàng,
Ngao Thiên nhìn Cố Vân thật lâu, xác định nàng không nói dối, không miễn cưỡng cười vui sau sắc mặt mới chậm rãi bình phục, trầm giọng trả lời: “Ta sẽ cùng sư phụ nói.”
“Ngươi chỉ cần giúp ta đi gặp là được, ta tự nói.” Nghe nói cao nhân đều cổ quái, nếu là để sư phụ hắn cho rằng nàng không có thành ý vậy không tốt.
“Hắn không thích gặp người lạ.” Ngao Thiên cự tuyệt, Cố Vân cũng chỉ phải trả lời: “Vậy được rồi, cám ơn ngươi.”
Thân ảnh cao lớn của Túc Lăng đi tới bên này. Dấu đau đớn trong ánh mắt, Ngao Thiên thấp giọng nói: “Sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong cũng không chờ Cố Vân phản ứng hắn đã xoay người rời đi, cước bộ lại có chút dồn dập, bóng dáng cao ngạo dần dần dung nhập vào bóng đêm, chỉ có màu bạc kia là chói mắt như trước.
Hắn … làm sao vậy?
Cố Vân có chút thất thần nhìn bóng dáng Ngao Thiên rời đi, sau lưng bỗng nhiên ấm áp, hơi thở quen thuộc vây xung quanh nàng.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Dọc theo tầm mắt của nàng, Túc Lăng cũng thấy bóng dáng đi xa kia. Ngao Thiên thành tộc trưởng tụ linh đảo, đuổi giết không dứt này cũng có thể đã xong đi. Nam nhân này nếu không phải chủ động buông tha thì sẽ là đối thủ lớn nhất của mình.
Cố Vân không trả lời mà thấp giọng hỏi: “Túc Vũ thế nào?”
Mới một tháng không thấy, Vũ gầy chỉ còn lại da bọc xương, Túc Lăng thở dài: “Ta sai người suốt đêm đưa hắn đuổi về tổ trạch Túc gia, hy vọng tộc trưởng có thể cứu hắn.”
Quay người lại Cố Vân an ủi: “Yên tâm đi, hắn sẽ không có việc gì.”
“Ân.”
Túc Lăng nắm tay Cố Vân, hai người chậm rãi đi tới doanh địa, cùng cô ảnh phía sau càng lúc càng xa.
Đêm đã khuya, cánh hoa không biết mệt mỏi còn truy đuổi trên bờ cát, một thanh ảnh một mình ngồi ở trên bờ cát trắng, gió biển gào thét thổi áo choàng màu đen, nữ tử nhẹ vỗ tiểu thanh xà ở cổ tay, trong mắt lộ ra lạnh lùng.
Trong mắt hắn chỉ có một nữ nhân là nàng ta, cho dù đến thuyền đón đệ đệ, hắn cũng không xem qua nàng. Mục Thương tự giễu cười, quả nhiên là nàng tự mình đa tình.
Che dấu nụ cười, Mục Thương lạnh giọng nói: “Ngươi đi theo ta làm gì?”