Khánh Vân nghe được vậy thì cũng quay người lại, đứng đối diện Kim Duyên mà hỏi lại "Quà?".
Kim Duyên hơi sượng nhưng rồi cũng đáp "Thôi, dù gì thì em cũng về rồi.
Xem như món quà này không được hoàn hảo vậy?".
Nói xong thì Kim Duyên cũng nắm lấy bàn tay Khánh Vân và dắt nó lên phòng của mình.
- JIANGGGGGG!!! MÓN QUÀ SIÊU CẤP ĐẶC BIỆT, MỪNG SINH NHẬT TUỔI CỦA EM - Kim Duyên đẩy cánh cửa phòng, hét lớn với chất giọng đầy tự hào.
Khánh Vân theo đó cũng nhìn vào.
Căn phòng đơn giản của nó đã được cô gắn đầy những quả bóng bay trên tường, cũng như trên trần nhà.
Điểm tô lên đó là những tấm băng rôn nho nhỏ với những dòng chữ như: Im sorry cùng hình chibi chắp tay hối lối; Chị không có cố ý mà; Tha lỗi cho chị đi, Khánh Vân rộng lượng...!
- Những thứ này là gì đây? - Trái với dáng vẻ vui vẻ của Kim Duyên, Khánh Vân mặt không chút cảm xúc khi nhìn thấy những thứ này.
"Thì là quà sinh nhật, quà xin lỗi, chị chuẩn bị cho em" - Kim Duyên niềm nở giới thiệu tác phẩm mình tiếp.
- Xin lỗi! Nhưng trong từ điển của tôi không có từ "sinh nhật".
Từ giờ đến tối, nhớ dọn sạch sẽ phòng cho tôi - Nó nói với cô xong thì cũng quay mặt bước đi trong sự bất ngờ của cô.
Kim Duyên sau một lúc bước xuống nhà thì thấy Khánh Vân đang đứng trong bếp nhìn chằm chằm vào cái bánh kem đang làm dang dở của cô.
Không chần chừ, cô phóng nhanh đến chỗ nó, dùng thân mình che lại cái bánh kem
- Cho chị xin lỗi vì không biết em ghét những thứ trẻ con đó.
Nhưng trong ngày sinh nhật thì bánh kem và canh rong biển là thứ thiết yếu nhất.
Vì thế, buổi tối em nên thổi nến cũng như là ăn canh rong biển để mừng ngày mình sinh ra đời chứ!
Những lời này của Kim Duyên khiến cơ mặt của Khánh Vân có chút giận dữ.
Nó hơi tiến lại cô, dùng tay bế xốc cô lên bàn trong sự ngạc nhiên tột độ của Kim Duyên.
Khánh Vân sau đó cũng hơi cúi người xuống, lạnh lùng hỏi cô "Chị làm những thứ này nhằm mục đích gì? Muốn có được trái tim của tôi sao?"
Gương mặt Kim Duyên từ bất ngờ đã chuyển sang sợ hãi.
Cô lấp bấp trả lời lại nó "Không! Chị không có mục đích nào khác ngoài việc muốn em vui và hết giận chị thôi".
Khánh Vân liền cười nhếch môi một cái và lấy tay mình bóp mạnh miệng của Kim Duyên ra.
Cô lập tức nhăn mặt vì đau, ú ớ hỏi nó "Khánh Vân! Em đang định làm gì vậy?"
Khánh Vân không trả lời chỉ lấy ngón tay quẹt một đường kem trong chiếc bánh sinh nhật đang dang dở của Kim Duyên và trực tiếp đưa vào miệng cô.
Khi thấy Kim Duyên miễn cưỡng liếm hết số kem trên ngón tay mình thì nó cũng rút ra và lên tiếng "Làm lại tất cả ngay lập tức.
Tôi không chấp nhận ăn một chiếc bánh kem có vị như thế này"
Nó vừa dứt lời thì cô cũng ngờ nghệch cả ra "Sao lại ngọt đến như thế này? Lúc nãy mình đã làm đúng theo trên mạng mà?".
Cô tự trách mình một hồi thì thấy nó đang dần rời khỏi căn bếp.
Cô leo xuống bàn tức khắc, tiếp tục nắm lấy cánh tay nó "Vậy là em đã hết giận chị rồi phải không?"
- Xem như đây là tiền tôi trả cho chị, vì chị đã tốn công mua mấy thứ vô bổ này về - Khánh Vân hơi mềm lòng mà trả lời lại Kim Duyên.
Cô liền vui vẻ hẳn lên "Chị biết em là người độ nhân, độ lượng nên sẽ không giận dai đâu mà.
Với lại, chị không ngờ chuyện lúc sáng lại thành ra như vậy?"
- Tôi cảnh cáo chị.
Nếu chị còn dùng cơ thể của tôi để làm ra điều gì khiến tôi đau đớn thì đừng trách sao tôi...Chụt~~~ Khánh Vân chưa kịp nói hết câu thì bỗng bị Kim Duyên kéo lại và tặng lên má mình một nụ hôn nhẹ.
Gương mặt nó lập tức đông cứng lại, cô thấy thế liền mỉm cười
- Thì ra hôn má vẫn chấp nhận được.
Không phải, chính em đã nói mình đã bẻ cong được % giới tính của chị rồi sao? Chị còn % và tháng để cố gắng để nó về con số .
Nếu không thì việc để em phải sống trong hình hài của chị thì em cũng đâu thoải mái gì.
Thấy Khánh Vân đang nhìn mình với cặp mắt bất ngờ thì Kim Duyên cũng nói tiếp "Nguyên ngày nay chị đã suy nghĩ về một chuyện.
Tuy chị không biết tại sao em cứ thích hôn môi chị trong khi lại khăng khăng là mình không có chút tình cảm nào với chị.
Và việc này cũng được chị phần nào cũng tìm ra được đáp án vào buổi sáng hôm nay"
- Tôi không còn hứng thú với chị nên không thích chạm vào chị.
Suy nghĩ viễn vong - Nó mắng cô xong thì liền bị cô dùng tay xoa xoa lên đầu mình.
Kim Duyên nở nụ cười, đáp trả Khánh Vân
- Khánh Vân! Chị lớn hơn em t.
Điều đó có nghĩa là kinh nghiệm sống của chị nhiều hơn em.
Trong trái tim em hiện giờ là một sự hoang mang không biết mình có thích cô gái đứng trước mặt mình không chứ gì? Và chính sự hoang mang này của em đã đẩy em đến một nỗi sợ hãi.
Em không muốn đánh liều vì sợ nhìn chị đau đớn, đúng không?
Kim Duyên tiếp tục hỏi đầy mong đợi nhưng Khánh Vân lại một lần nữa không trả lời mà lại nói sang chuyện khác "Chị còn tiếng để làm lại bánh kem và nấu canh rong biển.
Nếu chị không muốn công sức cả ngày hôm nay của mình biến thành công cốc thì đừng phí thời gian ở đây hỏi tôi những câu hỏi mà chắc chắn chị sẽ không bao giờ nhận được đáp án"
Nói xong, thì nó cũng rút cánh tay mình ra khỏi bàn tay của cô và bước ra ngoài.
Vừa đi, vừa nhoẻn miệng cười.
Kim Duyên sau một lúc trấn tĩnh lại thì cũng bắt tay vào công việc còn dang dở.
Sau gần tiếng, thì cô cũng đem ra trước mặt nó một cái bánh kem được cô trang trí cầu kỳ cùng một chén canh rong biển.
- Đây chiếc bánh kem được đích thân NTK hàng đầu MUV vẽ nên.
Đảm bảo hương vị ngon hơn cái trước vạn lần - Kim Duyên niềm nở giới thiệu thành phẩm của mình.
Khánh Vân cũng xắn một miếng trong cái nhìn hồi hộp của Kim Duyên.
Nó im lặng không bình phẩm như trước nữa thì bỗng cô hét lớn lên
- CHẾT RỒIIIIIII!!! CHỊ QUÊN CẮM ĐÈN CẦY LÊN BÁNH.
TIẾT MỤC ƯỚC LÀ QUAN TRỌNG NHẤT CỦA TIỆC SINH NHẬT MÀ - Cô vừa hét, vừa lấy tay đập trán mình liên hồi.
Khánh Vân lên tiếng cắt ngang "Tôi không cần.
Vì bàn tay đan lại trước bánh kem là của chị không phải của tôi"
Kim Duyên bỗng đờ người ra và cũng trả lời ậm ừ "Ờ, ờ".
Nó sau đó cũng nếm qua một lượt canh rong biển và bước lên phòng, không nói một lời với cô.
Kim Duyên liền thở dài trước cảnh tượng này và cũng dọn dẹp mọi thứ trên bàn đi.
Chẳng mấy chốc, cô thấy nó bước xuống cùng gối của mình nên hơi kỳ lạ hỏi nó
- Không phải em nói tối nay sẽ lên phòng mình ngủ sao?
- Tôi cho chị chọn: Một, tôi và chị ngủ chung và chị sẽ không được đảm bảo an toàn.
Hai, tôi ngủ ở sofa và chị sẽ có giường rộng để ngủ - Kim Duyên hơi bất ngờ nhưng rồi cũng vui vẻ đáp lại Khánh Vân "Ba, chị sẽ ngủ ở sofa và em sẽ lên phòng mình ngủ"
Khánh Vân nghe xong tức giận quăng cái gối mình xuống sàn.
Nó lập tức đẩy mạnh cô vào bức tường, Kim Duyên hét khẽ lên "Á! Đau".
Khánh Vân không chút quan tâm mà nói với Kim Duyên "Nếu vậy, thì chị cút về nhà mình ngủ ngay cho tôi"
Kim Duyên liền đưa cặp mắt ngạc nhiên nhìn Khánh Vân nhưng chẳng mấy chốc đôi mắt của cô đã híp lại vì vui vẻ.
Cô dùng tay kéo cái áo thun nó một cái, hơi nâng người nó lên mà mỉm cười trước dáng vẻ mặt cắt không ra chút máu của nó
- Thế thì, chị sẽ chọn phương án .
Giờ này còn lái xe ra đường thì nguy hiểm lắm.
Và hơn hết làm sao chị có thể để cơ thể vàng ngọc của mình nằm ở cái sofa này được - Kim Duyên nói xong thì cũng giữ tư thế như vậy với Khánh Vân được một lát thì đến lượt nó lên tiếng "Tùy chị.
Giờ mau buông tôi ra"
Kim Duyên cũng hơi buông bàn tay mình ra nhưng đã chuyển sang chế độ ôm nhẹ Khánh Vân "Là Khánh Vân đang ôm Kim Duyên.
Đến giờ chị mới biết thì ra vòng tay của em rộng đến như vậy.
Có thể ôm trọn chị vào lòng" - Kim Duyên đang dùng cơ thể của Khánh Vân mà vuốt nhẹ lên mái tóc của chính cô.
Nó bỗng đứng bật dậy, ánh mắt nghi ngờ hỏi cô
- Này, chị muốn gì ở tôi? Là chính chị đã nói với tôi là trái tim chị không phải tàu tốc hành nên không thể thích một người chỉ vừa quen ngày.
Mà giờ chị tự xem lại hành động của mình đi
- Nguyễn Trần Khánh Vân! Chị thấy em lạ thật nha.
Khi em ở trong chính cơ thể của em thì em vồ dập tấn công chị.
Còn khi em ở trong cơ thể của chị thì em lại tránh chị như tránh tà vậy - Kim Duyên cứng rắn đáp lại còn Khánh Vân bỗng mỉm cười
- Tôi có tấn công chị sao? Hình như tôi nhớ lúc trước tôi có nói với chị, thứ tôi cần ở chị chỉ là tình dục.
Chị mau dẹp cái ảo mộng hão huyền rằng tôi sẽ thích chị đi đi.
Tôi có thể yêu mọi người phụ nữ trên thế giới này, trừ chị ra.
Kim Duyên nghe được những lời này mặt hơi biến sắc nhưng rồi cũng quay về vẻ mặt bình tĩnh để trò chuyện tiếp với Khánh Vân.
Lần này, đã đến lượt cô đẩy nó vào vách tường và cô cũng dùng tay nâng mặt nó lên
- Cảm giác sao, Nguyễn Trần Khánh Vân? - Kim Duyên lên tiếng hỏi trong khi Khánh Vân chỉ im lặng.
"Để chị nói cho em biết.
Tuy em ở trong cơ thể của chị nhưng cảm xúc, nhịp tim đều thuộc về chính em.
Em đang cảm thấy như thế nào trước hành động này của chị thì chị cũng có cảm giác y hệt vậy mỗi khi em làm nó"
Kim Duyên vừa nói xong thì cũng bị Khánh Vân gạt phăng cánh tay ra.
"Tôi hoàn toàn một chút cảm giác cũng không có" - Nó trả lời thật chậm rãi cho cô nghe.
Kim Duyên lại cười trước câu này
- Vậy thì ngay bây giờ em có dám hôn chị không? - Kim Duyên buông lời thách thức.
Khánh Vân hơi quay mặt mình đi, chỉ nói lại cộc lốc "Tôi không thích".
Nhưng ngay lập tức, nó đã bị cô đẩy mặt mình đặt song song với mặt cô.
Kim Duyên liền cúi xuống, thì thầm bên tai Khánh Vân
-Chị chấp nhận chịu đau đớn để em chứng minh cho chị thấy: Câu lúc nãy của em là thật lòng hay dối trá!.