Mâu Thủy nghe được thì đặt chiếc đũa trên tay xuống, hỏi Kim Duyên "Khánh Vân! Cô ấy vừa mới nói gì vậy hả?" – Kim Duyên lẫn Khánh Vân mặt giờ cắt không ra chút máu.
Cô đang định lên tiếng giải thích thì bỗng Hoàng Yến thấy sự hiện diện của Mâu Thủy nên bàng hoàng buông con chó đang ôm trên tay xuống, kinh hãi thốt lên "Chị...chị...Thủy"
Trong khi đó thì Hương Ly cũng ôm theo một đống đồ bước vào nhà của Khánh Vân mà không một chút để ý không khí trong căn nhà lúc này "Kim Duyên...à không Khánh Vân.
Thật tình chứ! Hai em bị hoán đổi chi không biết, nên chị chưa quen cách gọi mới tý nào.
Chị có đemmmmm.....".
Và bây giờ, Hương Ly cũng giống hệt Hoàng Yến, hoảng sợ làm rơi hết cả túi đồ trên tay xuống.
- Hình như chị vừa mới bỏ qua một thứ gì đó rất thú vị, phải không Nguyễn Trần Khánh Vân? – Mâu Thủy nhìn vào Kim Duyên mà hỏi gằng cô.
Kim Duyên run lên bần bật, lấp bấp nói "Họ...họ chỉ nói giỡn thôi.
Đúng không chị Hoàng Yến, chị Hương Ly?" – Kim Duyên vừa nói, vừa nhìn họ với ánh mắt tội nghiệp.
Họ cũng ngay lập tức gật đầu không dám hé răng nói nửa lời.
Đột nhiên Mâu Thủy đẩy ghế đứng dậy tiến về phía Kim Duyên làm cô sợ hãi bước ra xa Mâu Thủy.
Mâu Thủy đứng trước mặt Kim Duyên, khoanh tay lại "Nói chị nghe ngày đầu tiên em hẹn hò với Hoàng Anh?" – Khánh Vân bỗng há hốc mồm khi nghe Mâu Thủy hỏi Kim Duyên điều này.
Và hiện tại, tình thế của nó cũng giống hệt cô lúc cô bị Ly, Yến bắt được nên Khánh Vân đang hết sức ra dấu cho Kim Duyên.
Tuy nhiên, khi nó nhận được cái lườm sắc lạnh từ Mâu Thủy thì chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
- Em...em không nhớ - Kim Duyên lí nhí trả lời.
Mâu Thủy cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình mà nói với Kim Duyên "Chị cho em mỗi câu s, nếu không thì đừng trách sao chị ác với em, Nguyễn Trần Khánh Vân!" – Kim Duyên lập tức trả lời "Vâng, ạ!".
Mà không thèm suy nghĩ
- Wang là ai? – Dạ là hoàng tử
- Em có bao nhiêu hình xăm? – Dạ
- Em quen Hoàng Anh trong bao lâu? – Dạ năm
Kim Duyên đối đáp cực kỳ nhanh lẹ với Mâu Thủy nhưng lại không biết rằng Mâu Thủy đang nhìn cô với ánh mắt đầy bàng hoàng.
Mâu Thủy bỗng tự nói với chính mình nhưng thực ra là nói cho Kim Duyên trong thân thể Khánh Vân nghe "Wang là chó cưng của em.
Em có tổng cộng hình xăm.
Một cái xăm ngay bụng dưới chỉ khi nào em khỏa thân thì đối phương mới thấy được.
Em quen tên kia trong năm bắt đầu từ năm "
Mâu Thủy vừa dứt lời thì cũng loạng choạng bước dần ra xa Khánh Vân giả với khuôn mặt ngày càng trắng bệch ra.
Lúc này, Khánh Vân thật mới phóng nhanh đến chỗ Mâu Thủy, dùng tay đỡ lấy Mâu Thủy.
Nó kêu khẽ vài tiếng "Chị...chị".
Mâu Thủy nhìn qua thì thấy Kim Duyên đang làm hành động này nên hoảng sợ đứng bật dậy lập tức.
Mâu Thủy liền đưa cặp mắt dò xét Khánh Vân
- Kim Duyên! Em biết nhiều thông tin về chị lắm đúng không? – Mâu Thủy đột nhiên hỏi Khánh Vân làm nó dù bất ngờ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà trả lời "Vâng ạ! Chị xuất hiện trên báo thường xuyên mà".
- Vậy mấy tờ báo đó nói gì về chị.
Em nói ra chị nghe thử xem – Kim Duyên liền mừng rỡ tuôn ra một tràng vì nó không ngờ Mâu Thủy lại dùng những câu hỏi dễ như vậy để hỏi mình.
Khánh Vân luyên thuyên về chính gia đình mình, sự nghiệp của Mâu Thủy,...!vì nó tin chắc những cái này có đầy trên những mặt báo.
"Vậy Kim Duyên, không biết trên báo dạo này có nói gì về chị và bạn trai của mình không? – Mâu Thủy hỏi nó với một tông giọng hết sức bình thường.
Khánh Vân liền nở nụ cười tươi, đáp lại
- Trời! Chị cập nhật tình hình trễ quá chị Mâu Thủy.
Chị với anh Quang Đăng chia tay nhau được gần năm mấy rồi nên giờ đâu còn tờ báo nào đăng về vụ này nữa đâu.
Hơn nữa, em thấy tiếc thật luôn.
Hai người quen nhau gần năm mà còn chia tay.
Lúc đó, em tưởng mình sắp có anh rểeeee......!- Hình như chính Khánh Vân vừa nhận ra mình đã phạm sai lầm tày trời nên mặt bỗng tái xanh đi.
Nó đứng trước mặt Mâu Thủy run cầm cập
- Nguyễn Trần Khánh Vân!!! – Mâu Thủy nhẹ nhàng kêu tên nó khi đang đứng trước mặt Kim Duyên.
Khánh Vân đang dự định phân bua tiếp thì thấy Hương Ly đi về phía mình, nắm chặt lấy cánh tay mình "Khánh Vân! Chị nghĩ em nên dừng lại được rồi.
Dù gì Mâu Thủy cũng là chị gái của em nên chị nghĩ em ấy sẽ không tống tụi em vô nhà thương điên đâu"
Hương Ly nói xong với Khánh Vân thì cũng nói với Mâu Thủy "Đúng như những gì em đã nghe được Mâu Thủy.
Hai người này đã bị hoán đổi linh hồn cho nhau.
Giờ trong thân thể Kim Duyên chính là em gái em.
Còn trong thân thể của Khánh Vân lại là Kim Duyên"
- Chị nói nghe có lý chút được không? – Mâu Thủy bực bội lên tiếng với Hương Ly.
Hương Ly thở ra một cái xong cũng nói "Em không tin thì chị cũng đành chịu.
Nhưng không phải chính em đã kiểm tra người họ và tự cho bản thân mình câu trả lời rồi sao?"
Mâu Thủy theo lời nói của Hương Ly cũng đưa mắt nhìn về chỗ Kim Duyên và Khánh Vân đang cúi gập đầu mình xuống.
Sau một lúc, Mâu Thủy cũng kiểm soát được tâm trạng của mình cũng như là chấp nhận cái hiện thực điên rồ trước mắt nên đứng trước mặt Kim Duyên mà hỏi
- Chuyện gì đã xảy ra vậy Khánh Vân? – Nó nghe được vậy liền hiểu ra ngay Mâu Thủy đã chấp nhận nên nhào lại ôm chầm lấy Mâu Thủy "Cảm ơn chị! Chị đúng là người chị tuyệt vời nhất trên thế giới này".
Mâu Thủy cũng khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Kim Duyên "Wowwww!!! Đây mới đúng là em gái của tôi rồi"
Và thế là cả người cùng ngồi xuống sofa nghe Kim Duyên lẫn Khánh Vân thay phiên nhau nói.
Mãi một lúc lâu sau, Mâu Thủy cũng bình tĩnh mà ngồi dựa vào sofa "Vậy có nghĩa là chỉ tháng sau cả đứa sẽ trở lại bình thường, đúng không?".
Khánh Vân khẽ gật đầu còn Kim Duyên thì mặt tối sầm lại với hàng loạt ý nghĩ trong đầu "Làm sao đây? Làm sao để nói với Khánh Vân là chỉ còn tháng.
Mình lỡ đồng ý cái phi vụ kia rồi"
- Mà khoan hình như chuyện này có gì đó không đúng? – Mâu Thủy bỗng nói bằng chất giọng ngờ vực làm tất cả đều ngước lên.
"Chắc chắn là cần phải có điều kiện gì đó thì cả đứa mới trở lại bình thường.
Chị nghĩ không chỉ đơn giản là bị tráo đổi cho nhau rồi tháng sau thì quay về thân xác của nhau.
Hai em còn giấu tụi chị chuyện gì nữa phải không?"
Khánh Vân mặt trắng bệch đi khi nghe Mâu Thủy hỏi điều này.
Vì cả người họ đã thống nhất với nhau không được nói cho ai biết cả phải thích nhau thì mới trở lại được.
Nó lấp bấp lên tiếng "Chị...chị...nghĩ..." thì đột nhiên bị cô nhảy vào cướp lời mình "Hai tụi em phải yêu nhau thật là sâu đậm thì mới quay về được chị.
Nếu không thì phải bị như thế này mãi mãi"
Kim Duyên vừa dứt lời thì tất cả đều quay nhìn cô với ánh mắt đầy bàng hoàng, trong đó có cả Khánh Vân.
Kim Duyên lại cúi đầu mình xuống "Xin lỗi em, Khánh Vân! Nhưng chị phải dùng hạ sách này để đẩy nhanh tiến độ mới được".
Sau một lúc thì Hoàng Yến cũng lên tiếng để phá vỡ cái bầu không khí kỳ lạ này "Em buộc phải đi thích con gái hả Kim Duyên?"
- Hoàng Yến, chị thấy em nên hỏi ngược lại đấy! – Mâu Thủy chỉ mỉm cười khi nghe Kim Duyên nói vậy trái ngược hoàn toàn với phản ứng của Ly, Yến.
"Sao chị lại nói thế, chị Thủy?" – Hoàng Yến hỏi ngược lại Mâu Thủy.
Mâu Thủy nở nụ cười "Kim Duyên đã thích Khánh Vân rồi nhưng còn em gái chị thì chỉ có trời mới biết là nó có thích Kim Duyên hay không? Kim Duyên không phải buộc phải thích con gái mà Khánh Vân buộc phải thích Kim Duyên thật lòng chứ không phải để trút giận lên phụ nữ.
Chị nói đúng không, Nguyễn Trần Khánh Vân?"
Mâu Thủy ngồi bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, hướng mắt về phía Kim Duyên mà hỏi lên câu đó.
Tất cả mọi người đều tập trung ánh nhìn về nó và chờ đợi câu trả lời của nó " tháng sau thì chị sẽ biết thôi!" – Nó ngại ngùng trả lời Mâu Thủy còn cô khi nghe được bỗng run sợ trong lòng "Không...không phải tháng.
Mà là tháng.
Khánh Vân mà biết được chắc băm mình ra thành trăm mảnh luôn quá!"
- Ok! Vậy thì trong tháng tới em ráng còng lưng ra mà làm để nuôi chị nha Khánh Vân.
Khi nào em trở lại bình thường thì cùng chị quay về Mỹ.
Thời gian chị cho em long nhong chơi bên ngoài đã hết rồi – Mâu Thủy vừa nói vừa nhéo vào má của Kim Duyên.
Khánh Vân bên trong Kim Duyên chỉ bẽn lẽn trả lời "Vâng, em biết rồi!"
Mâu Thủy sau đó cũng vui vẻ bước lên phòng, Hương Ly lập tức hỏi ngay Kim Duyên "Duyên đây là nhà của Khánh Vân không phải của em ư?".
Kim Duyên cười ngại ngùng, đáp "Đúng như vậy ạ!".
Hương Ly liền cười một cái, lên tiếng châm chọc Kim Duyên "Hoàng Yến, chị thấy không cần tới tháng đâu.
Chắc tháng thôi là đứa này sẽ cho chị và em chết vì bệnh tiểu đường đó"
- Mọi chuyện đã xong rồi thì tôi đi đây – Khánh Vân lạnh lùng đứng dậy nói với tất cả mọi người ở đây thì bỗng bị Kim Duyên nắm cánh tay lại.
Cô sau đó cũng nói với Hương Ly và Hoàng Yến "Hai chị, hôm nay Kim Duyên sẽ không đi làm được.
Em cần đến một nơi với Khánh Vân".
Nói rồi, cô cũng lôi nó ra xe của mình và lái đi lập tức.
Kim Duyên lái nhanh đến võ đường của Khánh Vân thi dừng lại.
Cô sau đó cũng kéo nó đi lên sàn tập đánh võ đài và quay lại trò chuyện với nó "Chuyện em nói với chị Mâu Thủy có thật không?".
Jiyeon hỏi lại "Chuyện gì?".
Kim Duyên trả lời ngay "Về Mỹ"
- Dạ, là thật! Được chưa chị Kim Duyên? Tôi đây chỉ xin được chị Mâu Thủy cho nán lại ở đây năm để quên đi nỗi đau thất tình thôi.
Và giờ tôi đã hoàn toàn xóa sổ thằng chó đó ra khỏi trái tim mình, thì tôi nên quay về cuộc sống vốn có của mình – Khánh Vân đáp lại một cách vừa lạnh lùng, vừa mệt mỏi với Kim Duyên.
Cô nghe xong bỗng nở nụ cười chua xót
- Ra là vậy! Thì ra, đúng như chị Mâu Thủy nói.
Em cứ lãng vãng ở bên cạnh chị là vì muốn trả thù phụ nữ.
Vì theo em, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều đáng ghét giống như kẻ thứ đó.
Và...chị chính là "con mồi" của em – Kim Duyên cay đắng nói lên câu cuối cùng.
Khánh Vân gương mặt hơi co lại khi nghe Kim Duyên nói như thế.
Nhưng rồi, nó cũng đáp trả cô "Biết sớm thì tốt.
Vậy tôi đi đây"
Khánh Vân nói xong thì toan bước đi, nhưng liền bị Kim Duyên kéo mạnh lại.
Nó lập tức ngã ra sàn, gương mặt khó chịu hỏi cô khi cô đang ngồi trên bụng mình "Muốn gì ở tôi nữa đây?".
Kim Duyên bỗng nở nụ cười, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của chính mình, cúi thấp người xuống, đặt môi mình ngay môi Khánh Vân và nói nhỏ với nó
-Tình đầu bị phản bội quả thực rất đau đớn.
Nhưng tình đầu không được đáp trả thì còn đau lòng hơn gấp bội phần.
Em chính là tình đầu của chị thì trái tim em phải thuộc về chị..