Sai Loạn Hồng Trần

chương 131: bắt gian

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từng đợt ầm ĩ không thức thời đánh vỡ bầu không khí ám muội trong phòng, Giang Ngọc nhướng mày nghi hoặc nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Vệ Tử Yên tựa vào lòng Giang Ngọc lúc này đã đem lực chú ý từ trên người nàng dời đi, thực sự rất sợ bầu không khí thật vất vả mới điều hòa được biến mất, nàng nhíu mày nhìn ra ngoài cửa tức giận nũng nịu hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì lại ầm ĩ như vậy? Chẳng lẽ không biết bệ hạ đang nghỉ tạm ở chỗ này sao?"

Vừa dứt lời, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Tiểu Thanh lảo đảo chạy vào trong nhà, quỳ xuống cấp cấp bẩm báo: "Nô tỳ hồi bẩm bệ hạ, hoàng hậu nương nương giá lâm, nô tỳ, nô tỳ thực sự không ngăn cản được, hoàng hậu...."

Còn chưa chờ Tiểu Thanh nói xong, đã thấy Nam Cung Tố Nhị dẫn theo thiếp thân cung nữ vẻ mặt tức giận từ ngoài cửa xông vào trong phòng....

Giang Ngọc nghe vài lời của Tiểu Thanh, biết là bình dấm chua ngang ngược bốc đồng của mình chạy tới sinh sự, liền cúi đầu cho Vệ Tử Yên một ánh mắt, sau đó đứng dậy chỉnh lý y phục bước ra khỏi bình phong.

Vệ Tử Yên là người thông tuệ, chỉ cần một ánh mắt của Giang Ngọc thì đã hiểu rõ, tuy là trong lòng bởi vì bị phá hỏng chuyện tốt mà bất mãn, nhưng đã không chút hoang mang cầm lấy sa y trên mặt đất khoát lên đầu vai, đơn giản nâng tay chỉnh lý lại mái tóc tán loạn, liền bình tĩnh ngồi xuống giường, làm như không có việc gì mà cầm lấy kim chỉ bắt đầu thêu thùa....

....

Nam Cung Tố Nhị đầy bụng lửa giận, hôm nay vốn là nàng cùng Giang Ngọc hẹn nhau tụ hội, nhưng nàng làm thế nào cũng đợi không được người kia đến. Trong lòng lo lắng liền mệnh lệnh cho cung nhân đi thăm dò xem vị đế vương này rốt cuộc đang bận rộn chuyện gì? Không ngờ lại biết được Giang Ngọc phong lưu dĩ nhiên ở sau lưng nàng chạy đến lãnh cung của yêu phi uống rượu hưởng lạc! Nam Cung Tố Nhị nhất thời lửa giận dâng lên, liền muốn đánh hai người cẩu thả cẩu thả này hiện hình, xem các nàng còn làm thế nào tiếp tục nối dối lừa gạt nàng...

Nam Cung Tố Nhị nhìn Tiểu Thanh đang quỳ trên mặt đất hoảng trương bẩm báo với hai người phòng trong, trong lòng xác định người kia quả thật là đang ở chỗ này cùng yêu phi lêu lổng, liền ngẩng đầu chống nạnh cả giận nói: "Giang Ngọc, nàng mau mau lăn ra đây cho bản cung..."

Lát sau, Giang Ngọc chậm rãi từ bên trong bước ra, nhíu mày nghi hoặc nhìn về phía những người ồ ạt xông vào phòng, trong lòng âm thầm oán giận tiểu hoàng hậu bốc đồng làm việc cũng không quản hậu quả, thật sự là cực kỳ không hiểu chuyện, liền trầm giọng nói: "Chuyện gì lại ầm ĩ như vậy?" Vừa dứt lời, Giang Ngọc giương mắt nhìn về phía Nam Cung Tố Nhị thần sắc khó coi mà chống nạnh, nghi hoặc hỏi: "Nhị Nhi? Hoàng hậu nương nương nàng thế nào chạy đến nơi này?"

Nam Cung Tố Nhị liếc trắng Giang Ngọc một cái, biết nàng biết rõ còn cố hỏi, tức giận nói: "Bệ hạ có thể thường xuyên đến đây, vì sao bản cung không thể đến đây? Bệ hạ là có chuyện gì sợ bị bản cung bắt gặp sao?"

Giang Ngọc nhìn chằm chằm Nam Cung Tố Nhị, chợt ngửa đầu cười lớn, nói: "Ách, hoàng hậu lại đang nói lung tung cái gì? Trẫm có thể gì phải giấu diếm?"

Nam Cung Tố Nhị khẽ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn phía sau bình phong, cả giận: "Có chuyện gì tự trong lòng nàng hiểu rõ nhất, hừ, không biết bệ hạ ở phía sau bình phong là đang ẩn dấu hoạt động gì không thể để người khác biết!"

Giang Ngọc nhíu mày, cười lạnh một tiếng, phất tay áo tùy ý cầm lấy chung rượu bạch ngọc mới vừa cùng Vệ Tử Yên uống qua, mạn bất kinh tâm cầm ở trên tay mà thưởng thức, cười nói: "A, thì ra là Nhị Nhi đa tâm rồi! Hôm nay vốn là sinh thần một tuổi của Hạ Nhi, trẫm liền mệnh lệnh Tiểu Thanh chuẩn bị một bàn tiệc rươu, đến chào mừng Hạ Nhi. Trẫm vốn cũng định gọi hoàng hậu cùng đến chúc mừng sinh thần của Hạ Nhi, nhưng lại sợ hoàng hậu không thích trường hợp này, nên mới không nói cho nàng biết...."

Nam Cung Tố Nhị thấy Giang Ngọc thần sắc bình tĩnh đạm nhiên, ngữ khí đạm nhạt, càng thêm tức giận nhất thời khí huyết dâng lên, liền bước nhanh đến trước mặt Giang Ngọc, đưa tay đoạt lấy chung rượu bạch ngọc trong tay Giang Ngọc, dùng sức ném xuống mặt đất. Theo một tiếng nứt vỡ chói tai, Nam Cung Tố Nhị thẳng tắp trừng mắt nhìn Giang Ngọc đang rũ mắt không nói: "Bệ hạ còn muốn nói dối? Hừ, chúc mừng? Chúc mừng còn cần nửa đêm chạy vào trong phòng cẩu thả phải không? Bản cung phải nhìn thử xem trong phòng rốt cuộc có mỹ cảnh gì? Có thể khiến Giang Ngọc nàng đêm không hồi cung!" Nói xong, Nam Cung Tố Nhị liền muốn xông vào bên trong.

Giang Ngọc liền nâng cánh tay, cau mày, kéo Nam Cung Tố Nhị lại, tức giận nói: "Nhị Nhi, đừng tiếp tục hồ đồ!"

Nam Cung Tố Nhị lúc này lửa giận công tâm, nào còn nghe lọt tai những lời Giang Ngọc nói, thấy nàng ngăn cản, liền nhận định bên trong nhất định có huyền cơ, liền mím môi, gắng sức giãy thoát cánh tay Giang Ngọc, nói: "Thế nào, chột dạ rồi? Hừ, bản cung nhất định phải nhìn thử phong cảnh bên trong!" Nói xong, chỉ thấy Nam Cung Tố Nhị ôm một bụng lửa giận xông thẳng vào phía sau bình phong, tư thế này nghiễm nhiên là thê tử dự bắt gian tại giường, thề không bỏ qua...

Phía sau bình phong, Vệ Tử Yên đang ngồi ở bên giường tập trung thiêu thùa, nhũ mẫu ở bên cạnh ôm lấy hài tử đang ngủ say trong miệng ngâm nga hát ru, lúc này thấy Nam Cung Tố Nhị xông vào, cuống quít cúi người ôm hài tử quỳ xuống hành lễ, cao giọng nói: "Tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế..."

Vệ Tử Yên thấy nhũ mẫu hành lễ, mới chậm rãi buông việc trong tay, có vẻ kinh ngạc đứng dậy quỳ xuống thi lễ, nói: "Không biết hoàng hậu nương nương giá lâm, Vệ Tử Yên tội đáng muôn chết...."

Nhìn cảnh tượng bên trong, Nam Cung Tố Nhị cảm thấy ngoài ý muốn, nàng vẫn cho rằng phía sau bình phong hẳn là một bức xuân sắc ám muội không chịu nổi, mà không phải một tình cảnh bình thường như vậy. Nam Cung Tố Nhị có phần do dự, ghé mắt tinh tế đánh giá Đức Phi dưới một người trên vạn người của trước kia, lại chỉ thấy Đức Phi tuy là đã sinh hài tử, một thân tố y, trang dung đạm nhạt, búi tóc đơn giản, thiếu phần ung dung hoa quý, nhưng vẫn có một loại phong vận riêng, toát ra một loại vẻ đẹp thành thục mị hoặc....

Lúc này, hài tử trong tay nhũ mẫu đang quỳ xuống thi lễ dường như bỗng nhiên nhận được mệnh lệnh mà cất tiếng khóc to, tiếng khóc giữa ban đêm, có vẻ đặc biệt chói tai, bất an...

Giang Ngọc nghe tiếng khóc của Nam Cung Hạ, vội vàng tiến vào, thấy Nam Cung Tố Nhị ngơ ngác đứng một chỗ, không có bất cứ phản ứng gì, vội vàng mệnh lệnh nhũ mẫu và Vệ Tử Yên mau mau miễn lễ đứng dậy, lại quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tố Nhị, thần sắc lạnh nhạt uấn nộ nói: "Hoàng hậu đang làm gì? Hạ Nhi thật vất vả mới dỗ dành đi ngủ được, lại bị các nàng đánh thức! Tử Yên, nàng mau đứng lên dỗ Hạ Nhi đi...."

Thấy Giang Ngọc khẩn trương Vệ Tử Yên và hài tử như thế, Nam Cung Tố Nhị càng thêm tức giận, giương mắt trừng Giang Ngọc một cái, cắn môi nói: "Tử Yên, Tử Yên! Gọi thật thân mật! Nàng khẩn trương như vậy, ta càng phải nhìn kỹ hài tử này vì sao khiến nàng yêu thích như thế!" Nói xong, Nam Cung Tố Nhị liền tiến đến gần Vệ Tử Yên, cúi đầu trừng mắt nhìn lại....

Vừa nhìn, Nam Cung Tố Nhị không khỏi chấn động, đôi mắt, cái miệng, lỗ tai của hài tử này, rõ ràng chính là phiên bản của phụ hoàng đã mất, dung mạo giống nhau đến mức này, rất dễ đoán được thân sinh phụ thân của hài tử này là ai!

Nam Cung Tố Nhị không thể không tin tưởng hài tử này quả thật là Vệ Tử Yên và phụ hoàng nàng sinh ra, cũng chính là thân đệ đệ của Nam Cung Tố Nhị nàng...

Đệ đệ....

Nam Cung Tố Nhị tâm tư có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời hoàn toàn quên mục đích của bản thân đến đây, nàng vốn tưởng rằng trên đời này đã không còn người thân có cùng huyết mạch với nàng, thật không ngờ bỗng nhiên sẽ thực sự có thêm một thân đệ đệ, mà đệ đệ này rồi lại là yêu phi gián tiếp hại chết phụ hoàng của nàng sinh ra! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...

Giang Ngọc nhìn ra được nỗi khiếp sợ của Nam Cung Tố Nhị, biết nàng ấy rốt cuộc tin tưởng Hạ Nhi là hài tử của phụ hoàng nàng ấy, liền tiến lên lôi kéo cánh tay Nam Cung Tố Nhị, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Nhị Nhi, đã trễ rồi, đừng tùy hứng nữa, chúng ta đừng quấy rầy Hạ Nhi nghỉ ngơi, cùng trẫm trở về đi! Có chuyện gì ngày khác chúng ta hãy nói, có được không?"

....

Nam Cung Tố Nhị thất hồn lạc phách được Giang Ngọc dỗ dành trở về, nhìn hai người đang rời đi, thần sắc của Vệ Tử Yên trầm xuống, chậm rãi ôm chặt Nam Cung Hạ đang ngây thơ ngủ say trong lòng.

Không biết vì sao, Vệ Tử Yên dần dần cảm giác được tựa hồ hài tử này là mấu chốt có thể khiến nàng tiếp cận Giang Ngọc, rồi lại đồng thời cũng giống như một ranh giới rõ ràng, ngăn cách giữa hai người các nàng, xa xa, rất xa. Bất kể Vệ Tử Yên nàng nổ lực thế nào, giãy dụa thế nào, cũng chỉ là vô ích...

Trong Vĩnh Ninh Điện, Nam Cung Tố Nhị còn chưa hoãn thần, Giang Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu. Cúi người ngồi bên cạnh Nam Cung Tố Nhị, ôm lấy thắt lưng của nàng, ngữ khí ôn nhu nói: "Nhị Nhi ngoan, đừng tức giận nữa..."

Nam Cung Tố Nhị ngơ ngác quay đầu lại nhìn về phía Giang Ngọc, lại nhớ đến tất cả sự tình vừa rồi đã phát sinh cùng với mục đích bản thân đến lãnh cung. Cơn giận nhất thời lại bùng phát, đưa tay đẩy Giang Ngọc ra, đứng dậy chống nạnh cả giận nói: "Đi, đi, đi, bớt đến đây lấy lòng bản cung, đi tìm Tử Yên của nàng đi, bản cung cũng không phong tình vạn chủng, thướt tha động lòng người như yêu phi kia, hừ!"

Giang Ngọc lắc đầu thở dài, biết bản thân lại phải phí một phen tâm tư để dỗ dành, liền chậm rãi đến gần Mẫu Dạ Xoa đang chống lất thắt lưng, đưa tay nâng cằm Mẫu Dạ Xoa đang muốn bão nổi, trêu đùa: "Hoàng hậu nương nương của ta, đêm nay quá muộn rồi, có chuyện gì chúng ta ngày mai hãy nói, được không?" Nói xong, liền không để ý đối phương giãy dụa, ôm người vào trong trướng phù dung....

Tranh cãi ầm ĩ còn đang tiếp tục, lại dần dần phai nhạt, nhạt dần, nhạt dần, lâu dần chậm rãi biến thành liếc mắt đưa tình, tình ngữ ám muội....

Mưa vẫn kéo dài, xa xa đã là một mảnh sáng sủa, có người đang ở giữa ngọt ngào dịu dàng, mà vẫn có người khó có thể đi vào giấc ngủ...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio