Cố sự phải kể từ mười tám năm trước, đệ nhất phú hộ Giang Nam Giang Sĩ Thanh cùng phu nhân là Lý thị ân ái nhiều năm, tình cảm rất hảo, chỉ tiếc Lý thị vẫn chưa có con, lúc đó Thái phu nhân mẫu thân của Giang Sĩ Thanh, Thái phu nhân trong lòng nôn nóng muốn có bảo tôn, thuyết Giang gia phải sinh ra một nam hài tử để kế thừa gia sản, nếu Lý thị không thể sinh nhi tử cho Giang gia, Giang Sĩ Thanh nhất định phải nạp tiểu thiếp.
Bởi Giang Gia là đệ nhất phú hộ Giang Nam, thị thiếp được tuyển chọn đã xếp đầy thành hàng ở phía sau, thậm chí giống như hoàng cung tuyển chọn tú nữ cùng một loại điên cuồng.
Ai,người chết vì tiền tài a! Chỉ tiếc trong lòng Giang lão gia chỉ có một mình Lý thị, cũng không thể dung nạp ai ngoài nàng.
Đáng mừng là năm đó Lý thị hạ sinh một hài tử, nhưng đến ngày sinh lại hạ sinh ra một nữ nhi. Lúc này thì Lý thị cũng đã ngoài ba mươi, đã thành lão nhân, Thái phu nhân biết hài tử sinh ra là nữ nhi, dĩ nhiên ép buộc Giang Sĩ Thanh thú tiểu thiếp.
Nhũ nương kia thương cảm chiếu cố cho Lý thị, liền thông đồng bà đỡ biến tiểu thư gọi thành công tử, lúc đó cũng không cần suy nghĩ nhiều, mọi người nghĩ qua năm chờ Lí thị lại có thêm một nhi tử cũng được. Vì vậy trong lúc hoảng sợ liền nói tiểu công tử lúc sinh ra thời điểm không tốt bạc mệnh không thể quá thân cận với nhiều người, sợ là sung khắc, sống không lâu, cần phải ít thân cận với người thân của mình thì mới tốt.
Lý thị vẫn cung kính với nhũ nương, lại sợ việc nhi tử có gì sơ suất, liền ứng với nhũ nương, để nhũ nương sống ở chỗ cách biệt bên trong phủ để tiện chăm sóc, chịu đựng nổi khổ tương tư mỗi tháng chỉ có thể gặp một lần, lần thứ hai, cũng không thể dành quá nhiều yêu thương. May mắn thay, bản thân được nhũ nương chiếu cố nên cũng yên tâm không ít.
Từ lúc tiểu công tử sinh ra, Thái phu nhân quả thực không dùng mưu kế ép Giang lão gia thú tiểu thiếp.
Vào ngày đầy tháng của tiểu công tử thì Nhất Nguyệt đạo tiên vì tiểu công tử mà mang đến một khối ngọc hình dạng giọt nước vô cùng đẹp đẽ nói là tặng cho công tử bảo vệ trăm năm bình an. Thái phu nhân rất thích ngọc khí, gọi tiểu công tử là Giang Ngọc. Toàn gia càng thêm cưng chiều, không khí phi thường vui vẻ.
Lý thị và nhũ nương cẩn thận chăm sóc quả thực không một ai phát hiện ra tiểu công tử Giang Ngọc là nữ nhi, đến lúc Giang Ngọc được ba tuổi lão phu nhân cũng lâm chung, về phía Giang Ngọc thì nhũ nương cũng an tâm không ít. Vốn định chờ Giang Ngọc lớn hơn một chút thì giải thích với lão gia, thỉnh một cái tội còn chưa tính, đáng tiếc trời không chiều lòng người.
Năm ấy thiên hạ đại loạn tài lực quốc gia không đủ, Giang lão gia hết lòng trợ giúp đương kim hoàng thượng! Hoàng đế liền long ân vị trung thần, phong làm Giang đô hầu nhi tử kế thừa phụ vị, đại đại tương truyền.
Sự việc đột ngột xảy ra, Giang Ngọc và nhũ nương vốn sống xa người thân, nên vẫn không biết việc này. Đến lúc biết thì cũng đã muộn, gia phả đã được niêm phong trình lên hoàng cung cất vào kho. Giang Ngọc định sẵn sau này phải kế thừa chức vị, hiện nay nếu có thay đổi gì sẽ là khi quân phạm thượng.
Nhũ nương cũng chỉ biết thương tâm nhìn bé Giang Ngọc, thật không biết bước đi này của mình là đúng hay là sai, ai! Cũng chỉ biết nghe theo mệnh trời.
Chú Thích:
đại đại tương truyền ( từ đời này sang đời khác)