Sai Loạn Hồng Trần

chương 213: báo phục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Trí Viễn hỗn loạn sợ hãi nhìn về phía Giang Ngọc đang đến gần mình, nàng không biết Giang Ngọc rốt cuộc muốn gì, nàng chỉ cảm thấy Giang Ngọc lúc này khiến nàng xa lạ, sợ hãi.

Giang Ngọc nhìn chằm chằm Giang Trí Viễn nằm trên giường đá y phục bị xé rách lộ nửa thân trần, Giang Trí Viễn lúc này cùng vẻ nam trang tuấn tú ngày thường tương phản tựa như hai người, chỉ thấy nàng ấy ánh mắt hỗn loạn lại sợ hãi chăm chú nhìn nàng, tóc đen tán loạn buông xuống, hai gò má gầy gò bởi vì sợ hãi mà nhiễm lệ ngân, băng cơ ngọc cốt bại lộ trong không khí càng hiển lộ tư thái nhu nhược của nữ nhi, ánh mắt sợ hãi bất lực đó, thoáng chốc kéo lại chút lý trí của Giang Ngọc, những hình ảnh giống như thiểm điện lướt qua, nhớ lại hai người đồng sinh cộng tử, giúp đỡ lâu nhau, những năm tháng hiểu nhau gần nhau. Quan hệ của các nàng, vô cùng vi diệu, Giang Trí Viễn tuy là Giang Ngọc một tay dạy dỗ, nhưng cho đến bây giờ cũng không xem nàng ấy là thuộc hạ, mà càng giống như bằng hữu thân tín, nhưng theo thời gian tích lũy tình cảm đó dần thay đổi vị đạo, cũng có thể nói Giang Ngọc kỳ thực dần dần có chút ỷ lại và không muốn xa rời nàng ấy, nếu không thấy được nàng ấy sẽ cảm giác cả người không được tự nhiên, trong lòng khó chịu, nhưng lúc gặp nhau rồi lại không cảm nhận được sự tồn tại của nàng ấy. Mãi đến lần nàng mất trí nhớ ở Vong Hồn Nhai hai người âm thầm phát sinh một loại tình cảm khác, sự ỷ lại sâu sắc đã triệt để khiến Hồng Ngạn ăn sâu vào trái tim Giang Ngọc, không thể xóa nhòa. Vừa nghĩ đến Giang Trí Viễn phản bội mình, hận ý của Giang Ngọc lại dâng lên, tuy rằng cảm giác thương tiếc cũng song song tồn tại, nhưng đau đớn này càng khiến nàng nóng nảy ảo não, mặc kệ thế nào Giang Trí Viễn đều là người của nàng, sao có thể để kẻ khác hủy hoại vũ nhục!

Giang Ngọc bỗng nhiên buồn bực chuyển mắt nhìn Tất Sinh vừa rồi vũ nhục Giang Trí Viễn nên đã bị nàng gϊếŧ chết, lúc này nàng đã hoàn toàn quên vừa rồi là chính nàng mệnh lệnh hắn làm như vậy, trong cơn giận dữ thoáng chốc nâng chưởng, tiến lên đánh bay tên dâm tặc ngã bên cạnh Giang Trí Viễn đến cửa đá cách đó không xa. Sau đó lại xoay người nhanh chóng cởi ngoại sam của mình khoác lên thân thể Giang Trí Viễn. Giang Ngọc cúi người dùng hai ngón tay nhanh như thiểm điện vận khí điểm vài lên đại huyệt trên người Giang Trí Viễn, giải huyệt cho nàng ấy.

...

Một cái tát vang dội nhất thời đánh vào má Giang Ngọc, Giang Ngọc cũng không tránh né, nhắm mắt cười khẽ mặc cho cái tát kia trọng trọng đánh lên mặt mình, nàng vươn tay bắt lấy cổ tay Giang Trí Viễn còn đang run rẩy, gắng sức kéo thân thể Giang Trí Viễn lên, bá đạo ôm vào trong lòng, hai tay gắt gao siết lấy nàng, khàn giọng nói: "Tất cả đều qua rồi, không phải sợ nữa, dâm tặc kia đã bị trẫm gϊếŧ chết, sẽ không khi dễ Hồng Ngạn nữa, đừng sợ..."

Nàng ấy cho đến bây giờ vẫn là một người dịu ngoan nghe lời, cho đến bây giờ cũng không từng ngỗ nghịch ý của nàng, nhưng hôm nay lại đánh nàng...

Giang Trí Viễn gắng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi ôm ấp của Giang Ngọc, hai tay hung hăng đánh lên lưng Giang Ngọc, nghẹn ngào nói: "Vì sao phải đối với ta như vậy? Ngươi còn không bằng gϊếŧ chết ta đi..." Giang Ngọc nhắm mắt tựa hồ bất vi sở động, nhưng cũng không buông Giang Trí Viễn ra, chỉ mặc cho Giang Trí Viễn gắng sức đánh mình, nghe nàng ấy ủy khuất run giọng bật khóc, nàng không nói được lời nào.

Hồi lâu, Giang Trí Viễn khóc mệt mỏi, cuối cùng vô lực nằm trên vai Giang Ngọc nghẹn ngào rơi nước mắt, trong lòng Giang Ngọc cũng rất đau nhức, nhưng...

Giang Ngọc đẩy thân thể Giang Trí Viễn đang tựa trên vai mình ra, cúi đầu tinh tế nhìn vào đôi mắt oán hận kia, tâm tình cực kỳ phức tạp lại mang theo nỗi đố kỵ nào đó, ép hỏi: "Hồng Ngạn cũng biết sợ sao? Nàng cũng cảm thấy bị vũ nhục sao? Vậy, vậy nàng vì sao không nghĩ đến cảm thụ của Nguyệt Nhi, vì sao phải, phải đối với nàng ấy như thế? Nàng nếu thực sự thích nàng ấy, hai người các nàng lưỡng tình tương duyệt, trẫm có thể thành toàn các nàng, nhưng, nhưng nàng sao có thể dùng loại phương pháp đó chiếm được nàng ấy..."

" Bệ hạ, cầu người gϊếŧ ta đi..." Giang Trí Viễn nhắm mắt quay đầu, quyết tuyệt nói ra, vừa nghĩ đến vừa rồi mình thất thủ đánh Giang Ngọc, trong lòng đã dâng lên một tia hối hận...

Trên mặt Giang Trí Viễn lại chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, nàng biết nàng ấy có bao nhiêu oán hận nàng, nhưng là nàng vũ nhục người nàng ấy yêu trước, mặc dù tất cả cũng không phải phiến diện giống như Giang Ngọc tưởng tượng, mặc dù nàng cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, nhưng lúc này nàng lại có tư cách gì khẩn cầu nàng ấy tha thứ, hoặc là giải thích! Nàng không muốn nhìn Giang Ngọc bạo ngược giống như ma thú đối đãi nàng.

" A, Hồng Ngạn muốn chết? Vậy nếu trẫm nói trẫm luyến tiếc gϊếŧ Hồng Ngạn thì nên làm thế nào?" Giang Ngọc bỗng nhiên thản nhiên mỉm cười, nụ cười dị thường tà mị mị hoặc thế nhân tuấn tú tuyệt luân nhìn về phía Giang Trí Viễn hỏi ngược lại.

Lời Giang Ngọc nói khiến Giang Trí Viễn có chút mê hoặc, nàng chậm rãi mở đôi mắt đẫm lệ, tựa như hoa lê trong nước, có chút khẩn trương kích động nhìn người trước mặt, nàng không hiểu Giang Ngọc rốt cuộc có ý gì, lẽ nào nói Giang Ngọc vẫn còn tình ý đối với nàng sao?

" Hồng Ngạn, Trí Viễn..." Giang Ngọc bỗng nhiên nâng tay lên ôn nhu lau nước mắt trên má Giang Trí Viễn, đôi môi đỏ chậm rãi buông xuống cẩn cẩn dực dực hôn lên đôi môi khô khốc của Chúc Hồng Ngạn, nhẹ giọng nói: "Nàng muốn trẫm phải làm gì với nàng đây? Nàng có biết nàng khiến trẫm thất vọng đau khổ cỡ nào hay không, ở Vong Hồn Nhai nàng khiến trẫm yêu nàng, mà nay rồi lại dùng phương thức này hung hăng tổn thương trẫm, còn tổn thương người bên cạnh trẫm, Hồng Ngạn a Hồng Ngạn, nàng rốt cuộc muốn thế nào? Nàng rốt cuộc muốn trẫm đối đãi nàng thế nào...."

Giang Ngọc yếu ớt nhắm đôi mắt đã hỗn loạn lại, hai tay lại một lần nữa gắt gao ôm lấy thất lưng mềm mại và cần cổ nhu nhược của Chúc Hồng Ngạn, đôi môi lại mang theo khí tức ôn nhu xen lẫn bá đạo nhất thời tham nhập vào khoang miệng của Chúc Hồng Ngạn.

...

Trong thiên lao hôn ám truyền ra từng đợt ngâm khẽ say lòng người, khiến những người không hiểu chuyện có muôn vàn suy đoán.

...

Nụ hôn này khiến Giang Trí Viễn dần dần say mê, nhu tình mật ý giống như ma pháp hoàn toàn ăn mòn lý trí của nàng, khiến hai tay Giang Trí Viễn cũng kìm lòng không được mà ôm lấy tấm lưng của Giang Ngọc, cũng muốn vuốt ve âu yếm, loại xung động muốn hợp nhất cả thể xác lẫn tinh thần cùng người mình yêu nhất thời ập đến, rồi lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Theo động tác thân mật của hai người càng lúc càng mãnh liệt quấn quýt si mê, hai mái tóc đen buông xuống, cuối cùng Giang Ngọc cúi đầu cẩn thận đỡ thân thể mềm yếu lại nhiệt tình của Chúc Hồng Ngạn nằm trên giường đá, khóe môi hiện lên một tia tiếu ý khác thường, thân thể xinh đẹp chậm rãi cúi xuống, môi lưỡi an ủi tới gần, chậm rãi mang theo một chút yêu dị từ đôi môi của Chúc Hồng Ngạn dần hướng về phía cổ, trước ngực, đôi tay thon dài mềm mại cũng yên lặng bỏ đi y phục vướn bận còn lại trên người Chúc Hồng Ngạn.

Thân thể của Chúc Hồng Ngạn tuy rằng còn có chút chống cự, nhưng tâm trí đã sớm bị chiếm đoạt, không chút dư thừa, nàng cảm thụ được đế vương kia nhiệt tình rồi lại ôn tồn giống như trừng phạt, nàng mặc cho chủ tử cứ như thế tùy ý phóng đãng an ủi chính mình, tay nàng cũng bắt đầu cẩu thả thăm dò vào vạt áo của Giang Ngọc, muốn cởi bỏ ngăn cách mỏng manh giữa hai người. Nàng cũng rất muốn Giang Ngọc tùy ý làm bậy mà yêu nàng, nhấm nháp nàng, sủng ái nàng...

Giang Ngọc bỗng nhiên nhíu mày đình chỉ động tác tiến thêm một bước, ngẩng đầu vươn tay bắt lấy bàn tay của Chúc Hồng Ngạn đang dự định cởi bỏ y phục của nàng, ánh mắt trầm đục xen lẫn tình cảm phức tạp cùng một tia hàn ý thoáng chốc ngưng trọng nhìn Chúc Hồng Ngạn đã bị nàng làm cho mê loạn, dùng một loại ánh mắt cực kỳ cao ngạo bao quát thương sinh lại mang theo một chút trào phúng âm trầm cười hỏi: "A, Hồng Ngạn muốn sao?" Nói xong, Giang Ngọc nhíu mày, đôi môi bỗng nhiên trượt đến tiểu phúc của Hồng Ngạn, nặng nề cắn gặm, làm cho người dưới thân không nhịn được động tình hô lên một tiếng. Giang Ngọc thoả mãn nghe thấy thanh âm động tình phóng túng bực này của Chúc Hồng Ngạn, hai tay nhẹ nhàng di chuyển trong giây lát rồi mới cởi bỏ long bào trên người mình, đồng thời tay trái không kiêng nể gì cả tham nhập vào cánh rừng nhẹ nhàng mơn trớn, khiến cho mật hoa nhộn nhạo, động tác xâm lăng bực này nhất thời làm cho Chúc Hồng Ngạn khẩn trương không chịu nổi mà căng chặt hai chân, muốn đẩy Giang Ngọc ra, thất thanh hô: "Không, không cần..."

" Không cần cái gì? Hồng Ngạn không nên quên nàng chỉ là một thần tử của trẫm, tính mạng và mọi thứ của nàng là thuộc về trẫm, trẫm muốn nàng làm gì nàng cũng phải chấp nhận, nếu không có sự cho phép của trẫm thì ngay cả tư cách chết nàng cũng không có, huống hồ đây là trừng phạt đối với nàng..." Nói xong, bàn tay vốn dĩ vẫn cực kỳ ôn nhu an ủi bên ngoài khu rừng trong giây lát đã vô tình thâm nhập vào thâm cốc trước nay chưa có người nào tiến đến.

Dị vật đột nhiên xâm nhập nhất thời khiến giai nhân đang si mê dưới thân hừ nhẹ một tiếng, Chúc Hồng Ngạn cắn môi chịu đựng, ngẩng đầu gắt gao phối hợp động tác của Giang Ngọc, hai tay ôm chặt Giang Ngọc, cảm thấy Giang Ngọc lại một lần nữa tập kích.

Cảm thụ được thân thể Chúc Hồng Ngạn đang run rẩy, trái tim Giang Ngọc lại dâng lên cảm giác hối hận, cúi đầu dán sát bên tai nàng khẽ cắn vành tai Chúc Hồng Ngạn, nhỏ giọng nói: "Đau không? Lẽ nào thân thể của Hồng Ngạn còn chưa cho người khác? A, nếu là như vậy, trong chuyện này chúng ta xem như hòa nhau."

Ánh mắt Chúc Hồng Ngạn càng trở nên mờ mịt, nàng thoáng mở mắt, cảm giác đau đớn nơi bụng dưới khiến nàng toát mồ hôi, đồng thời cảm giác tê dại từ giữa hai chân từng đợt lan tràn, tiến công chiếm đóng tất cả của nàng, Chúc Hồng Ngạn nhíu mày vô lực dâng hiến thân thể, tùy ý người kia phẫn nộ xâm phạm thân thể của nàng, giống như Giang Ngọc nói, nàng đã định trước cả đời chỉ thuộc về Giang Ngọc, nàng không có quyền lợi quyết định sinh tử cùng số phận của bản thân, huống hồ nàng cũng cam tâm tình nguyện ủy thân gắn bó cùng nàng ấy.

Nếu như chỉ cần chấp nhận hết những việc này có thể khiến nàng ấy hả giận, vậy, nàng nguyện ý...

Thiên lao vốn dĩ băng lãnh dần dần bịt kín một tầng khô nóng, sau khi tìиɦ ɖu͙ƈ triền miên qua đi, hai người trên giường đá rốt cuộc yên tĩnh trở lại.

...

Thời gian từng khắc trôi qua, cảm thụ được thân thể trong lòng mình suy yếu không chịu nổi, tâm trạng của Giang Ngọc dần dần bình tĩnh trở lại, vừa rồi nàng nhất thời xung động nên đã làm chuyện gì? Xem ra nàng thực sự là điên rồi, dĩ nhiên, dĩ nhiên...

...

Hô hấp bình ổn đều đặng, hấp dẫn lực chú ý của Giang Ngọc, nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy người trong lòng mình dĩ nhiên mệt đến mê man, tuy rằng mi tâm còn chưa giãn ra, nhưng thần sắc cũng không tái nhợt giống như vừa rồi.

Giang Ngọc do dự, chậm rãi vươn tay vuốt ve mi tâm vẫn nhíu chặt của Chúc Hồng Ngạn, xóa đi phần quấn quýt trên đó. Nàng thực sự hối hận đối với hành vi vừa rồi, nàng không nên dùng phương pháp này đến trừng phạt nàng ấy, như vậy, hành vi của nàng so với hành vi của Hồng Ngạn đối với Nguyệt Nhi, lại có gì khác biệt.

Nàng, các nàng rốt cuộc phải làm như thế nào, tình cảm hỗn loạn cùng tâm tư hỗn loạn khiến nàng có cảm thấy sắp sụp đổ, ai, nàng rốt cuộc phải làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm gì với các nàng đây...

...

Chúc Hồng Ngạn đã lâu chưa từng ngủ ngon như vậy, nàng ngủ rất lâu, mãi đến lúc tỉnh dậy, mới chậm rãi mở đôi mắt có phần sưng đỏ, lại kinh ngạc nhìn thấy Giang Ngọc đang nhìn nàng, hồi ức hiện lên, nàng mới hồi tưởng lại chuyện đã phát sinh trước đó, liền đỏ mặt cúi đầu xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Giang Ngọc.

Giang Ngọc thấy Chúc Hồng Ngạn tỉnh lại, thấp giọng hỏi: "Nàng tỉnh, cảm thấy, cảm thấy đỡ chút nào không?"

" Vẫn, vẫn tốt." Chúc Hồng Ngạn nhẹ giọng trả lời.

" Vậy, vậy là tốt rồi, trẫm phải đi rồi..." Giang Ngọc nhỏ giọng nói.

"Được..." Chúc Hồng Ngạn trả lời.

Giang Ngọc thấy Chúc Hồng Ngạn không có động tác, hồi lâu mới khẽ động thân thể nói: "Cánh tay của trẫm..."

Chúc Hồng Ngạn thoáng do dự, không giải thích được nhìn Giang Ngọc một chút, lúc này mới phát hiện cánh tay của Giang Ngọc vẫn đang ở bị nàng gối lên, không cách nào cử động, nàng vội vàng hoảng hốt ngồi dậy, y phục theo động tác của hai người nhất thời chảy xuống, lộ ra một mảnh đẫy đà trắng nõn, nhìn thấy thân thể quang lỏa của mình, Chúc Hồng Ngạn đỏ mặt xấu hổ kéo lấy ngoại sam của Giang Ngọc che đậy thân thể của mình.

Thấy Chúc Hồng Ngạn di chuyển thân thể, Giang Ngọc mới dám chậm rãi ngồi dậy, vận động cánh tay tê mỏi do bị Chúc Hồng Ngạn đè ép cả đêm, âm thầm khẽ cười nói: "Không nghĩ tới Hồng Ngạn sẽ nặng như vậy." Nói xong, âm thầm giương mắt quan sát Chúc Hồng Ngạn đang cúi đầu đỏ mặt, cũng không biết kế tiếp nên nói những gì, liền xấu hổ nhảy xuống khỏi giường đá được các nàng nằm đến nóng bỏng, cúi đầu chỉnh lý y phục trên người, yên lặng đi đến trước cửa, nhẹ giọng nói: "Không có mệnh lệnh của trẫm, tất cả của nàng đều thuộc về trẫm, ngay cả quyền lợi được chết cũng không có, cho nên trẫm mệnh lệnh nàng phải ăn uống đầy đủ, còn phải ăn hết, nghe rõ rồi chứ?" Nói xong, liền đẩy cửa thạch thất, phất tay áo muốn nghênh ngang rời đi.

" Bệ hạ..."

" Còn có chuyện gì?" Nghe được Chúc Hồng Ngạn gọi lại, Giang Ngọc dừng bước hỏi lại.

" Bệ hạ xin cẩn thận Nguyệt quý phi..."

Giang Ngọc thần sắc trở nên trắng bệch, nhíu mày hỏi: "Nàng muốn nói cái gì?"

" Bệ hạ, tội thần hoài nghi chúng ta đều đã bị Nguyệt quý phi tính kế, kỳ thực tất cả đều là kế hoạch của nàng, Hồng Ngạn sợ mục đích của nàng chính là bệ hạ."

" Không có khả năng, trẫm không muốn nghe nàng nói xấu Nguyệt Nhi..."

" Bệ hạ tin hay không, Hồng Ngạn không thể khống chế, Hồng Ngạn chỉ cảm thấy Nguyệt quý phi thay đổi, dường như có thể khống chế tâm trí người khác, làm cho người ta mê thất ở trong đó, Hồng Ngạn lo lắng bệ hạ, chỉ hy vọng bệ hạ có thể lưu tâm một chút, cẩn thận nhiều hơn..."

Giang Ngọc thất thần chốc lát, bỗng nhiên đưa lưng về phía Chúc Hồng Ngạn, bình tĩnh nói: "Trẫm tin tưởng Nguyệt Nhi, trẫm không muốn nghe người khác nói gì nữa." Nói xong liền vội vã biến mất trong đại lao.

...

Đối mặt bóng lưng của người kia, trong lòng Chúc Hồng Ngạn cảm thấy vô cùng phức tạp, có vẻ cực kỳ hỗn loạn không chịu nổi, nàng phải làm sao bây giờ, nàng có thể làm sao bây giờ?

...

Giang Ngọc từ thiên lao đi ra, liền thấy Tiểu Thanh gấp đến độ lửa cháy đến nơi, vội vàng nói: "Bệ hạ, người, người rốt cuộc đi ra rồi, mau mau, Vệ chiêu nghi tối qua động thai khí, sáng nay đã sinh rồi, người mau đi xem một chút."

" Cái gì? Sinh rồi?" Giang Ngọc nghe Tiểu Thanh nói, kinh hỉ hỏi lại: "Tử Yên thế nào rồi?"

"Vẫn khỏe, mẫu tử bình an." Tiểu Thanh vội vàng gật đầu cười nói.

" Vậy là tốt rồi, nga, được rồi, là tiểu hoàng tử hay là tiểu công chúa?" Giang Ngọc an tâm thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Thanh vừa nghe chủ tử hỏi, tươi cười sáng lạn nói: "Chúc mừng bệ hạ, Vệ nương nương sinh một đôi long phượng, bệ hạ và vương triều Nam Thống ta hồng phúc tề thiên lại thêm một tiểu công chúa và một tiểu hoàng tử!"

" Cái gì?" Giang Ngọc nghe được tin tức này mừng rỡ như điên, lập tức muốn chạy đến tẩm cung của Vệ Tử Yên, lại bị Tiểu Thanh ngăn cản, khuyên can: "Bệ hạ là muốn đi thăm Vệ nương nương sao? Bệ hạ tốt nhất nên trở về tắm gội thay y phục trước, bằng không sợ là nương nương nhìn thấy sẽ tức giận."

Giang Ngọc nghe được Tiểu Thanh nói, cúi đầu mới phát hiện, y phục nàng mặc đã nhăn nhúm không chịu nổi, đúng vậy, mặc cho là ai ở thiên lao ngủ một đêm dáng vẻ đều không thể đẹp đi nơi nào! Lại thế nào có thể dùng loại tư thái này đi thăm oa nhi vừa ra đời đây! Nghĩ vậy, nàng liền đỏ mặt gật đầu nói: "A? Tiểu Thanh nói rất đúng, trẫm lập tức tắm gội thay y phục, sau đó đến gặp Tử Yên và hài tử."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio