Mấy ngày qua Giang Ngọc vì điều tra Hoàng Phi lâu đi đi về về quả thực bận rộn, cũng không đến thăm tiểu vương gia và quận chúa, chỉ phái quản gia Giang phủ chăm sóc đặc biệt đến sinh hoạt thường ngày của tiểu vương gia cùng quận chúa, cả chuyện vụng vặt. Không nghĩ tới tiểu vương gia Nam Cung Phi là vừa nghe nàng đang bận bịu công việc của tửu lâu thì nhất định dốc lòng hỗ trợ, mặc dù nói thật rằng Nam Cung Phi cũng không giúp được cái gì, nhưng nhìn tiểu vương gia luôn sống an nhàn suиɠ sướиɠ vì hầu phủ của nàng sốt ruột tức giận,vừa vội vàng hỏi ý kiến của người tham vấn, đích thực khiến Giang Ngọc hơi bị xúc động.
Giang Ngọc nhận thấy tiểu vương gia phẩm chất chân thành, cũng đáng giá là thâm giao bằng hữu, cố thử lần này liền thả tâm kết giao vị bằng hữu này ( Chân Tử chú: phẩm chất thương gia, đáng giá đầu tư lại đầu tư!)
Nam Cung Phi nhìn Giang Ngọc dáng vẻ khẩn trương, phấn khởi đến nói không nên lời, tựa như bản thân nỗ lực nhận được cững như gấp mấy lần hồi báo. Trong lòng hạnh phúc thật đúng là không thể nói nên lời, vô thức nắm lấy bàn tay trắng ngần như ngọc của Giang Ngọc nói:
- Không sao, không sao, ta chẳng qua là sặc một cái. Hiền đệ không cần phải lo lắng!
Lúc này Giang chưởng quỹ đúng lúc đi vào nghe thấy được lời Giang Ngọc nói, tâm cũng nặng nề chùn xuống. Liền đối mặt Giang Ngọc nói:
- Hôm nay nghe được lời của thiếu gia, ta đây tâm tư cũng liền suy sụp. Đã mấy ngày nay tiểu nhân thật bị tửu lâu này làm cho lo lắng, cũng không biết không phải là bình thường ta không trông nom tốt việc làm ăn hay không, đắc tội người nào, mới dẫn đến tai họa bực này! Ta còn sợ là Phượng Minh lâu bị thất bại trong tay của tiểu nhân, ai!
Giang Ngọc đột nhiên bị Nam Cung Phi nắm tay, trong lòng có chút cảm giác khác thường. Thấy Giang trưởng quầy tiến vào vội vàng rút lại bàn tay đang nằm trong tay của Nam Cung Phi. Biểu hiện tự nhiên ngồi xuống cười với Giang chưởng quỹ hỏi cặn kẽ tình hình, vừa cùng Giang chưởng quỹ nghiên cứu kế sách ứng đối lại, dặn dò vài câu, chờ Giang chưởng quầy ổn định tâm tư.
Nam Cung Phi ở một bên cũng không chen vào nói, chỉ ở đó ngơ ngác lắng nghe, phát giác Giang Ngọc người này quả nhiên không đơn giản, suy nghĩ rõ ràng, làm việc đâu vào đấy, ngữ khí hiền lành cũng mang theo sự tự tin.
Giang Ngọc hoàn thành mọi việc cùng Nam Cung Phi ở phía sau chào tạm biệt Giang chưởng quỹ rồi phiêu nhiên rời đi.
Giang chưởng quầy tuổi gần , vuốt chòm râu nhìn về bóng lưng mờ ảo, thầm nghĩ: mới vừa mãn tiểu hầu gia lại khởi sự thành thục cẩn trọng như vậy, suy trước tính sa, dường như hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, khiến cho người khác từ sâu trong đáy lòng sản sinh một loại cảm giác tin cậy. Thực tại trong lòng đối với Giang Ngọc dâng lên sự kính nể chi tâm! Nhớ đến năm đó bản thân cũng là một trong những lão sư của nàng, không nghĩ tới mới vài năm, tiểu đồ đệ làm việc so với sư phụ còn muốn thành thục lão luyện hơn nhiều! Cảm thán a~.
Nam Cung Diễm thấy Nam Cung Phi và Giang Ngọc đã đi, liền đứng dây nhìn về phía Xuân Nhi.
Xuân Nhi cũng ngầm hiểu, đứng dậy để bạc xuống cùng Nam Cung Diễm đi theo hai thiếu niên trước đi ra ngoài.
Nam Cung Phi và Giang Ngọc quyết định đến Hoàng Phi lâu xem trộm một chút, nhìn xem rốt cuộc thần thánh phương nào ở nơi này không vì tiền mà kinh doanh. Liền đi qua, vào tửu lâu, gọi tiểu nhị tìm một nhã chỗ ngồi xuống, điểm vài món ăn đầu bài.Vừa ngồi xuống không lâu liền thấy hai bóng người cũng theo tới đây, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Xuân Nhi và Nam Cung Diễm khuôn mặt tối đen lại đứng trước mặt.
Nam Cung Phi khó hiểu nhìn Xuân Nhi tay cầm một đại bao tiểu quả, lại nhìn về phía Nam Cung Diễm nói:
- Diễm nhi, các ngươi làm sao lại ở đây hả?
Nam Cung Diễm không còn chút máu nói:
- Còn nhớ tới thăm hỏi ta một chút à, mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng ngươi.
Xuân Nhi liền lanh trí nói:
- Ta cùng quận chúa vừa ra ngoài đi dạo, mới đến cửa nơi này thấy tiểu vương gia và tiểu hầu gia đi vào, liền cũng đi vào theo.
Giang Ngọc thấy có thêm hai người, liền đứng dậy gọi tiểu nhị đổi sang chỗ ngồi có thể ngắm cảnh, lại điểm thêm vài món ăn.
Giang Ngọc lúc này đã tỉ mỉ quan sát Hoàng Phi lâu, lầu trên lầu dưới hai tầng khách khứa tất nhiên là liên tục không ngừng, chỉ thấy bố trí bên trong phong cách ngoại trừ biến cũ thành mới khác nhau bên ngoài, Hoàng Phi lâu gần như là bản sao của Phượng Minh lâu! Đây cũng là chuyện không bình thường, chũ quán rốt cuộc là nghĩ như thế nào, vì cái gì làm ra loại chuyện nhàm chán như vậy!
Giang Ngọc ổn định tinh thần nhìn phía Nam Cung Diễm cười nói:
- Mấy ngày nay vì có việc bên người không thể tiếp đãi thật tốt tiểu vương gia và quận chúa, thật đúng là thỉnh quận chúa cùng tiểu vương gia thông cảm nhiều hơn a!
Nam Cung Diễm cũng cười nhạt nhìn về phía Giang Ngọc nói:
- Tiểu hầu gia đừng khách khí như vậy, ta chỉ là đùa một chút thôi, có thể nào nhỏ mọn đến vị chuyện nhỏ này mà tức giận. Nam tử hán đại trượng phu nên lấy chánh sự làm trọng.
Giang Ngọc đáp lại:
- Quận chúa đúng là không phãi người tầm thường, ngược lại mới là người tài, quận chúa cũng đừng gọi tiểu hầu gia nữa, nghe không thân, cũng gọi ta Giang Ngọc đi! Cũng thân cận hơn.
Nam Cung Diễm cúi đầu, trên mặt phủ một tầng đỏ ửng nói:
- Vậy tiểu hầu gia cũng đổi cách xưng hô mới tốt hơn, giống như đại ca gọi ta Diễm nhi được rồi.
Nam Cung Phi nghe xong cười nói:
- Muội tử ta, từ nhỏ được phụ vương ta cưng chiều, tính tình đã như vậy, hiền đệ ngươi cũng đừng trách móc!
Giang Ngọc thấy Nam Cung Diễm bỏ xuống dáng vẻ quận chúa nhất thời vui mừng, lớn như vậy mặc dù bản thân không có tâm tính nữ nhi, nhưng tự biết là sự thật là thân nữ nhi, cũng kỳ vọng giống như người bình thường cùng là nữ tử dựa sát vào nhau trò truyện vui vẻ chuyện nhà, nhưng từ nhỏ không có bạn chơi đùa, đừng nói đến cùng là nữ hài chơi đùa. Mà trưởng thành lại là nam nữ có phân biệt, Giang Ngọc tuy là nữ tử nhưng trong mắt người khác thực tế là nam tử. Vẫn cũng chỉ có đồng bạn trên phương diện làm ăn nhưng không có hồng nhan tri kỉ. Lúc này cùng chung sống lâu với Nam Cung Diễm, cũng cảm giác hai bên tính tình hợp nhau, thoãi mái hoan hỉ, cũng muốn cùng giao du, khuôn mặt rạng rỡ vui vẻ nói:
- Thế Giang Ngọc từ chối thì lại bất kính, quận chúa, không, Diễm nhi cũng nhớ đổi xưng hô mới được.
Nam Cung Diễm nghe ngữ khí Giang Ngọc lộ ra sự vui vẻ, tâm trạng cũng rất vui vẻ, nhưng nữ nhi gia ngượng ngùng, đầu cúi thấp lại thấp hơn, ôn nhu đáp:
- Vậy ta gọi ngươi, gọi ngươi Ngọc ca ca được rồi!
Nói xong khuôn mặt kia không ngừng ửng đỏ, hoàn hảo đầu cúi xuống thấp, không ai thấy được.
Giang Ngọc trái lại không phát hiện ra sự thay đổi của Nam Cung Diễm, đang nghĩ ngợi một từ " Ngọc ca ca", nhưng nghe có chút không được tự nhiên. Thường ngày tiếp xúc cùng nữ tử cũng là bởi vì việc làm ăn nên đến nơi phong nguyệt, nơi đó nữ tử trát phấn xinh đẹp như nhau đều gọi nàng " Ngọc lang ", " Tiểu hầu gia", "Công tử" vân vân. Mà nay ngày vị tôn quý thanh tú mỹ nhân này một tiếng nhu tình là " Ngọc ca ca", đến thật là làm cho nàng cảm thấy mới mẻ, đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ nghỉ đằng nói nẻo, liền gật đầu đáp lời.
Nam Cung Diễm thấy hắn vui vẻ đáp lại, cũng đứng dậy rót một chén rượu cho Giang Ngọc. Giang Ngọc cũng sãng khoái uống một hơi cạn sạch, mỉm cười nhìn về phía Nam Cung Diễm.
Mà lúc này Nam Cung Phi thế nào cãm tình không bằng các nàng như vậy, nhìn hai người vui vẻ đã đứng dậy, xưng hô vô cùng thân thiết, trong lòng hắn cuối cùng dường như có gì bị đánh đổ. Dâng lên chút chua xót, sắc mặt u ám.
Xuân Nhi ở một bên vừa liếc mắt nhìn Giang Ngọc vừa liếc mắt nhìn quận chúa, tâm trạng vui mừng thay quận chúa. Nhất thời không khống chế được liền hướng Giang Ngọc hỏi:
- Tiểu hầu gia năm nay bao nhiêu tuổi rồi, đã có người trong lòng chưa?
Giang Ngọc nhất thời hiễu được ý trong lời nói, lắc đầu đáp:
- Tại hạ hiện tại cùng Nam Cung huynh đồng tuổi, mới vừa . Còn người trong lòng, haha, thì vẫn chưa có.
Giang Ngọc thầm nghĩ sợ rằng cả đời này bản thân cũng không có cái gì gọi là người trong lòng, cũng không muốn đẩy gia tộc hưng thịnh vào tội tru di, việc buôn bán mà không có lời sẽ không làm.
Nam Cung Diễm và Nam Cung Phi trong lòng đều tự có tâm sự, Nam Cung Diễm vừa nghe Giang Ngọc nói chưa từng có người trong lòng, lại âm thầm vui vẻ.
Xuân Nhi gấp gáp,nghĩ thầm tiểu hầu gia nhất biểu nhân tài,gia thế hiển hách sao không có người trong lòng, liền lại nói:
- Vậy có từng định thân ( đính hôn) hay không?
Giang Ngọc cũng lắc đầu nói:
- Không có
Nam Cung Diễm thấy Xuân Nhi hỏi quá nhiều, liền nháy mắt ra hiệu Xuân Nhi im miệng. Bản thân nhìn về phía Giang Ngọc cười nói:
- Ngọc ca ca, phong lưu phóng khoáng, tài hoa xuất chúng, tại sao không tìm người làm mai?, chẳng lẽ là nhãn quang quá cao?, muốn tìm người ở thiên thượng, còn tại địa thượng lại không tìm thấy?
Nam Cung Phi lúc này nói tiếp lời:
- Muội muội nói lời sai rồi, lẽ nào ngươi không biết sao?
Nam Cung Diễm vẻ mặt thãn nhiên hỏi lại:
- Biết cái gì?
Nam Cung Phi chế nhạo:
- Ta nghĩ Giang hiền đệ đến nay chưa lập gia đình, thế nhưng hiện nay thánh thượng có ý tứ. Ta nghĩ bất luận là ai cũng không dám cùng đương kim thánh thượng giành con rế!
Nam Cung Diễm khẩn trương:
- Cùng hoàng bá bá có quan hệ gì?
Nam Cung Phi vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Giang Ngọc nói:
- Đương kim thánh thượng năm đó đã từng ở phong hậu đại điển ngay trước văn võ cả triều nói " Giang đô hầu chi tử ( con) thông tuệ tuyệt đỉnh ( vô cùng thông minh), nếu tương lai trẫm có được một công chúa gả cho hắn. Việc này qua đi, không nghĩ tới mấy năm sau hoàng bá bá của chúng ta đã có tối bảo bối tiểu công chúa – Vĩnh Ninh công chúa, ngươi nói chuyện này cùng thánh thượng có quan hệ không?
Nam Cung Diễm xanh mặt, giật mình nhìn Nam Cung Phi nói:
- Việc này ta thế nào lại chưa từng nghe qua, làm sao lại là Vĩnh Ninh công chúa, nàng vừa mới tròn tuổi.
Giang Ngọc xấu hổ nói:
- Nam Cung huynh chớ có cho là thật, ấy là năm đó hoàng thượng nói đùa mà thôi. Công chúa kim chi ngọc diệp nghìn vạn lần chớ mang chuyện này ra đùa.
Nam Cung Phi nâng chén nhìn phía Giang Ngọc ám muội nói:
- Hiền đệ có nghe qua quân vô hí ngôn chưa? Ngươi cho rằng lần này hoàng bá bá muốn mời Giang đô hầu cùng thượng kinh sẽ không có chuyện khác?
Giang Ngọc cười khẽ tránh cặp mắt ám muội đào hoa kia, vẫn như cũ lắc đầu không nói, giống như không đồng ý. Nhưng trong lòng thì nghìn tầng sóng lớn đánh tới.
Nàng có thể nào không biết, phụ thân để mặc cho nàng nhiều năm như vậy không vội bảo nàng lấy vợ sinh con,hay bởi vì một câu quân vô hí ngôn! Nghĩ đến nàng cũng là cn trai duy nhất giàu có vô cùng, năm nay đã tròn tuổi, nếu như đổi lại là nàng công tử gia thế hiển hách như vậy, người tới cửa cầu hôn sớm đã đạp phá cửa, sao có thể nàng tiêu diêu tự tại nhiều năm như vậy. Nguyên nhân kia chỉ sợ cũng là bởi vì nàng đã sớm là phò mã được đương kim hoàng đế chỉ định, cho dù là ai cũng không có lá gan cùng đương kim thiên tử tranh đoạt.
Kỳ thực cũng là theo Giang Ngọc càng lớn tuổi thì nàng càng sợ một vấn đề, tất cả mọi người đều cho rằng Giang Ngọc nàng tương lai nhất định thú công chúa duy nhất của đương kim thánh thượng – Vĩnh Ninh công chúa. Chính là phò mã duy nhất của đương kim thiên tử.
Điều này làm sao có thể được đây! Đây không phải là muốn làm nàng khiến cho diệt môn chi tội, nhớ đến Giang gia nàng cũng là danh môn vọng tộc, nhưng bởi vì một mình nàng sai lầm dẫn đến toàn gia gặp họa, cuộc đời này sao có thể quang minh chính đại mà xuất hiện. Lúc này Giang Ngọc chỉ có thể cầu xin trời cao phù hộ Vĩnh Ninh công chúa nghìn vạn lần không muốn gả cho nàng, hoàng đế nghìn vạn lần không nhớ đến việc này mới phải